“Đó là chuyện của cháu, lẽ nào cháu tưởng cứ tiếp tục hành động như vậy thì sẽ có hiệu quả hay sao? Nhà họ Diệp đã nhúng tay vào thì cháu rút lui đi, còn việc cháu với các gia tộc khác như thế nào thì cháu tự xử lý, đừng bôi nhọ nhà họ Hứa nữa!”
“…”
Nói xong ông cụ đứng dậy đi ra ngoài, để lại Hứa Chí Minh đứng sững sờ tại chỗ.
Lời nói của ông cụ đã rất rõ ràng, đó là bắt anh ta tự đi xử lý việc của mình, đồng nghĩa với việc nhà họ Hứa sẽ không giúp đỡ gì hết. Như vậy Hứa Chí Minh lấy cái gì ra để điều động.
Những gia tộc phía dưới cũng không dễ thương lượng. Leo lưng cọp dễ, xuống lưng cọp khó.
“Á…!”, Hứa Chí Minh đá lật cái bàn gần đó: “Khốn nạn! Tôi không tin không thể xử lý được gã đó!”
…
Lúc này, tại biệt thự Nam Sơn ở Giang Hải.
“Hắt xì!”
Mạc Phong đang nấu cơm bỗng hắt xì: “Ai vậy, đêm hôm mà còn chửi người ta à?”
“Hi hi, là tôi đấy!”, Diệp Đông Thanh từ bên ngoài thò đầu vào lè lưỡi.
Anh đưa tay khẽ vuốt mũi cô: “Có phải gần đây tôi không ở cùng nên cô lén chửi tôi đúng không?”
“Anh cũng biết vậy cơ à. Cứ dăm ba hôm lại biến mất nên người ta lo lắng. Được chưa?”
Diệp Đông Thanh bước tới, ôm anh từ phía sau, áp sát người vào lưng anh.
Anh bỗng đỏ mặt. Cô nhóc này không mặc gì bên trong sao?
Mạc Phong quay người lại nuốt nước bọt, nhìn vào đôi gò bồng mềm mại với cơ thể mướt mát mà không kìm được lòng.
Thật giống với nội dung của một bài thơ nào đó, hàng lông mày cong cong, đôi mắt như biết cười, im lặng như hoa trên mặt nước, lay động như liễu nghênh gió xuân.
Tóm lại là Diệp Đông Thanh có bị bệnh thì vẫn đáng yêu mê người, khiến người khát ham muốn tột cùng. Thật chỉ muốn rúc vào lòng cô nhưng lại sợ sẽ làm hỏng tuyệt tác.
Diệp Đông Thanh áp người vào lòng anh, nghe tiếng tim anh đập.
“Giá như thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này! Đáng tiếc tôi đã…”
Cô ôm anh và khẽ rơi nước mắt.
“Đừng nói linh tinh. Chỉ là bị ốm thôi mà, tôi là bác sĩ, nhất định sẽ chữa khỏi cho cô! Sau này còn nhiều thời gian mà. Cô nhìn này, đây là linh chi Lửa tôi tìm giúp cô đấy!”, Mạc Phong chỉ vào thứ nằm trên thớt: “Chỉ cần ăn vài cây là bệnh của cô sẽ được kiểm soát. Vài bữa nữa tôi lại đi tìm cho cô!”
Anh xắt cây linh chi to bằng bàn tay thành miếng để dễ chế biến. Hơn nữa bộ phận giữa của cây linh chi anh giữ lại, chưa sắc thành thuốc ngay.
Anh muốn nghiền phần đó ra thành bột rồi phối hợp với các dược liệu khác tạo thành đan dược. Không biết chừng còn có hiệu quả hơn gấp nhiều lần.
Anh nấu một bàn đầy ắp đồ ăn. Một lúc sau, mọi người lần lượt đi vào. Tống Thi Vũ và An Nhiên lao nhanh như một mũi tên.
“Ấy! Anh Mạc đã làm đồ ăn xong cả rồi à, vất vả cho anh rồi!’, An Nhiên bước tới lau mồ hồi cho Mạc Phong.