Chương 88
Sau khi dừng xe, Mạc Phong cởi áo ra luôn, để lộ cơ thể đầy vết sẹo.
“Cô còn không biết xấu hổ mà nói tôi à, cô nên đầy người tôi, kinh chết mất!”
Hai người lại đấu khẩu với nhau, còn ông cụ Tô và quản gia đứng sau họ thì cứ dán mắt vào người Mạc Phong.
“Vết sẹo bên trái của cậu ta là do trúng đạn đúng không?”, Tô Thanh Hà dụi mắt, thấp giọng nói.
Ông cụ sợ mình nhìn nhầm nên lại nhìn thêm mấy lần.
Quản gia gật nhẹ đầu: “Vâng, là vết thương do đạn của một loại súng tiểu liên!”
Họ không khỏi chìm vào suy tư, còn trẻ mà trên người đã có vết sẹo do trúng đạn, đây không phải tín hiệu tốt lành gì!
Tai Mạc Phong khẽ giật, anh quay đầu lại, thấy hai người kia đang nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên ngực mình với vẻ tò mò.
“Đây là vết thương do súng tiểu liên UMP 9 tạo thành, may mà chưa trúng tim”, anh dang tay ra, nói với vẻ bình thản.
Thật ra tình hình khi đó không hề nhẹ nhàng như lời Mạc Phong nói.
Mà dữ dội hơn rất nhiều!
Viên đạn kia kẹt ở khe hở giữa tim và khoang ngực, đầu đạn gây nhiễm trùng kim loại cục bộ.
Nếu không phẫu thuật để lấy đạn ra ngay, dù chưa trúng tim thì cũng sẽ gây nguy hiểm tới tính mạng.
Chẳng biết do mắt của tay súng kia kém hay số của Mạc Phong chưa tận, khi ấy viên đạn hơi chệch đi, chỉ cách tim anh đúng một milimet.
Tuy chưa trúng tim, nhưng vì đầu đạn kẹt trong người quá lâu nên đã gây ra nhiễm trùng cục bộ. Ngay cả bác sĩ cũng nói có lẽ anh không thể sống hết ngày mai.
Anh hôn mê tận 72 tiếng rồi mới gắng gượng vượt qua, có thể nói tình hình khi đó đúng là lành ít dữ nhiều, đã cận kề với cái chết.
Tô Thanh Hà nghe thấy Mạc Phong nói thế, không khỏi chậm rãi bước lên trước: “Chàng trai, cậu từng đi lính à?”
“Từng đi hai năm”, Mạc Phong khoát tay, cười khẽ.
Anh càng bình thản, Tô Thanh Hà càng muốn hỏi thêm: “Binh chủng nào được lên chiến trường chỉ sau hai năm thế? Trong nước cũng rất yên bình mà!”
Nói thật lòng, Mạc Phong rất ghét người khác hỏi kỹ những chuyện này.
Nếu đang ở châu Âu, anh đã vặn đầu người ta xuống từ lâu rồi.
“Tôi có thể không trả lời mấy câu đó không?”, Mạc Phong hơi nhếch môi, cười lạnh: “Tôi đã đưa người về đây an toàn cho ông rồi, tôi còn có việc nên đi đây!”
Tuy trước đó anh bị Tô Nguyệt nôn vào người, cũng rất ghê, nhưng dù sao vẫn đỡ hơn bị hai người đàn ông dán mắt vào lưng nhiều.
Anh mặc lại áo rồi định lên xe rời đi.
“Khoan đã! Chàng trai, vẫn chưa làm rõ mọi chuyện mà, đừng đi vội thế”, Tô Thanh Hà chắp tay sau lưng, cười lạnh.
Mạc Phong không thèm quay đầu lại, ngồi lên xe đạp: “Ông cứ hỏi cháu gái ông ý, tôi còn có việc nên không theo ông được đâu!”
Anh không hề do dự, định đạp xe đi. Mời đọc truyện trên Truyện App
Nhưng tiếng xé gió bỗng vang lên sau lưng anh.
Vù…
Mạc Phong chống một tay lên yên xe đạp, nhào lộn ra sau, một con dao găm phóng trúng bánh sau xe đạp.
“Nếu tôi không cho phép, e rằng cậu không đi được đâu”, Tô Thanh Hà chắp tay sau lưng, cười lạnh.
Tuy ông cụ chưa bao giờ giết ai nhưng cũng từng chém người rồi!
Ông cụ cũng vươn lên bằng con đường máu, bao năm rồi mà mùi máu trên người vẫn chưa nhạt đi.
Lâu lắm rồi ông cụ không ra tay vì đã lớn tuổi, nhưng hôm nay khi gặp Mạc Phong lần đầu, tay ông cụ bỗng run lên!
Chẳng biết rốt cuộc ông cụ đang hưng phấn hay vì những nguyên nhân khác!
Tô Nguyệt thấy dáng vẻ căng thẳng giữa đôi bên, vội nói: “Ông, ông làm gì vậy a? Anh… anh ta là bạn cháu mà, ông làm thế sẽ dọa người ta đấy!”
“Người trong video là cậu ta à?”, ông cụ vẫn chắp tay sau lưng, híp mắt nhìn chằm chằm vào Mạc Phong.
Rõ ràng video ông cụ đang nhắc đến chính là video mà Tô Nguyệt phải tua chậm một trăm lần thì mới miễn cưỡng thấy được động tác của Mạc Phong.
Không ngờ ông nội cô ta vẫn nhớ kỹ, hơn nữa còn nhận ra người trong video ngay tắp lự.
Đâu giống trí nhớ của một ông cụ hơn bảy mươi tuổi chứ!
Tô Nguyệt lúng túng gật nhẹ đầu: “Ông nội, ông đừng thế nữa, cũng muộn lắm rồi, người ta còn phải về nghỉ ngơi!”
Mạc Phong đã nhìn thấy vẻ hăng hái trong mắt Tô Thanh Hà
Ông cụ này muốn đánh nhau với anh ư?
“Chàng trai, nếu đã đến đây, chi bằng ở lại uống mấy chén với ông già này nhé?”, Tô Thanh Hà lặng lẽ làm một động tác tay sau lưng.
Uống rượu ư?
Chỉ sợ đây là cạm bẫy
Ông cụ này có lòng dạ thâm sâu hơn ông Tám của hội Hắc Long nhiều.
“Uống rượu thì khỏi đi, tôi vừa uống không ít ở quán bar, để hôm khác nhé”, Mạc Phong khoát tay, đáp lấy lệ.
Tô Thanh Hà liếc quản gia rồi trầm giọng nói: “Nếu không uống thì tức là không nể mặt tôi rồi!”
Vù…
Nắm đấm xé gió bỗng lao đến, đã dùng tới sức mạnh Hỗn Nguyên.
Điều đó cho thấy ông cụ đã luyện được nội lực, không phải ai tập võ lâu dài cũng sở hữu sức mạnh như thế.
“Cẩn thận. Tô Nguyệt không nhịn được mà hô lên kinh hãi.
Cô ta không hiểu sao ông nội mình lại ra tay với Mạc Phong, người ta đã tốt bụng đưa cô ta về, chẳng lẽ còn phải chịu đòn đau rồi mới được đi à?
Mạc Phong né sang bên cạnh, quản gia đấm về phía mạn sườn anh.
“Đây chính là cách đãi khách của ông Tô à?”, anh hơi nhếch môi, khinh thường hừ lạnh.
Tô Nguyệt đứng cạnh vội giải thích: “Không phải đâu, thật ra bình thường ông nội tôi…
“Khi gặp cao thủ, người tập võ luôn muốn so đấu một phen, anh bạn nhỏ sẽ không trách chứ?”, Tô Thanh Hà đứng phía sau, nở nụ cười giả dối.
Ha ha!
Muốn so đấu đúng không, để tôi đánh với ông một trận tử tế.
Vù…
Mạc Phong bỗng biến mất, quản gia lập tức ngây người.
Vừa nãy cậu ta vẫn đứng đây, sao một giây sau đã biến mất rồi thế?
“Tôi ở sau ông đây!” Mời đọc truyện trên Truyện App
Mạc Phong dồn sức vào cú đấm này, trong không gian tràn ngập hơi thở vắng lặng từ anh.
Sát khí
Rầm…
Quản gia cũng vung nắm đấm.
Nắm đấm của hai bên chạm vào nhau.
Sau đó quản gia văng ra ngoài, như đang bị người ta tóm lấy gáy áo rồi kéo.
Còn Mạc Phong thì vẫn đứng sừng sững như núi.
“Thấu Kình!”, Tô Thanh Hà bỗng trợn tròn mắt, có vẻ không dám tin.
Nếu muốn có nội lực, người bình thường phải luyện công tầm mấy chục năm, nhưng nếu muốn nắm giữ Thấu Kinh thì phải trui rèn nội lực ít nhất vài chục năm nữa!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!