May mà có Mục Thu Nghi nên dù có xấu tính thế nào thì anh cũng cố kiềm chế. Nhất là sau khi ra tay với đám người kia, dù kiếm Tàn Uyên lợi hại nhưng sau khi bị nhuốm máu thì anh trong anh bỗng dấy lên ham muốn chiếm đoạt.
Họ đi tới chân núi. Trương Phong thở phào. Cảm giác bức bối trước đó đã hoàn toàn biến mất.
Như vậy đúng là ngọn núi này đặc biệt! Anh ngẩng đầu lên nhìn thì không thấy đỉnh núi đâu, bốn bề là khí tức kỳ lại, thần bí bao trùm.
Thực ra Mạc Phong không hề lo lắng ngọn núi này có cao hay không mà anh lo Mục Thu Nghi không trèo lên được.
“Ngọn núi này dốc quá, hay là em ở dưới đợi bọn anh!”
Mục Thu Nghi lắc đầu: “Không sao! Đã tới rồi thì nên thắp nhanh cho bác gái”.
“Nhưng em đi giày này…”
Cô tháo giày cao gót vứt qua một bên: “Hi hi, thế này thì sao?”
Đôi chân trắng nõn đi tất giấy mỏng manh, đến cô còn không thấy thương tiếc mà Mạc Phong đã thấy xót xa rồi. Sau này đôi chân này còn phải làm nhiều việc lắm, ví dụ như…
Khụ khụ…ngại quá…lại lạc đề rồi.
Mạc Phong nhặt đôi giầy cao gót lên đưa cho cô: “Em đi vào!”
“Hả? Em…em đi vào thì không leo được lên núi đâu. Để ở đây đi, lát nữa xuống lại đi”, Mục Thu Nghi lắc đầu cười khổ.
Anh quỳ xuống vỗ lên lưng mình: “Em leo lên đi! Chồng đưa vợ lên!”
Búa Sắt đứng bên cạnh nghe thấy vậy bèn lắc đầu: “Hầy, ai cũng có đôi có lứa, mỗi mình là phải ăn cơm chó!”
“Được rồi. Trông thô bạo thế này mà văn vẻ ghê nhỉ. Tốt nhất nên quan tâm tới việc với cơ thể 150kg này có leo nổi lên không đi! Tôi nhớ năm xưa lúc mới tới anh mới có 90kg, hai mươi năm trôi qua sao đã gần gấp đôi thế!”, Sa Ngôn nhìn hắn cười chế nhạo.
Búa Sắt cao hơn 1m80, nếu tầm 90kg thì sẽ trông vô cùng rắn rỏi. Nhưng hơn 150kg thì đúng là không khác gì zombie hình quả dưa chuột.
“Xí! Đừng khinh người quá đáng, khinh công của anh chưa chắc đã hơn tôi đâu”, hắn liếc nhìn Sa Ngôn cười khinh thường.
Mạc Yến Chi nhìn đường đi. Sau khi xác định chính xác, ông quay lại nhìn mọi người: “Được rồi, đừng nói nhiều nữa, mau đi thôi!”
“Được!”, mọi người đáp lại.
Ban đầu họ có thể đi thẳng, nhưng càng về sau thì con đường càng dốc, họ phải cong người mới đi được.
Khi tới sườn núi thì con đường chỉ còn nhỏ cỡ bàn chân, cả cơ thể gần như phải áp sát vào vách núi.
Hơn nữa Mục Thu Nghi còn trên lưng Mạc Phong. Cơ thể cô như được treo lơ lửng giữa không trung, thậm chí nhìn xuống còn thấy những đám mây nho nhỏ.
“Chúng ta leo được bao lâu rồi?”, Mạc Phong ngẩng lên nhìn Thường Vân Sam.
Cũng không biết ông ấy dựa vào cái gì để phán đoán, chỉ thấy ông ngước nhìn lên trời: “Sắp được hai tiếng rồi. Nhóc con nhớ để ý dưới chân, đừng để bị ngã, đoạn đường phía trước càng khó đi hơn!”
“Đi được hai tiếng rồi sao? Được một nửa chưa ạ?”
“Mơ à, một phần ba thôi!”
“Tạch!”
Lúc này trong lòng anh như có hổ gầm vượn rú, ông nội ơi! Đây là núi gì vậy? Sao cao thế không biết!
Với tốc độ của bọn họ, đúng ra phải lên tới đỉnh từ lâu rồi. Vậy mà mới leo được có một phần ba, rốt cuộc thì ngọn núi này cao tới mức nào.
Thường Vân Sam nói không sai, đoạn đường trước mắt chỉ có thể dùng hai từ dựng đứng miêu tả. Thật không biết năm xưa bọn họ đã chôn người ở đây kiểu gì.
Thậm chí vừa trèo vừa có cảm giác như muốn tắt thở. Rõ ràng là họ đang thiếu oxy. Mạc Phong vô thức nhìn xuống, bên dưới trắng xóa không thấy gì, chỉ thấy mây bay.
Ngọn núi này phải cao hàng nghìn mét, con số cụ thể là bao nhiêu thì không tính được nhưng phải trèo hơn ba giờ đồng hồ thì mới thấy con đường phía trước dễ đi hơn một chút.
Mục Thu Nghi ôm chặt Mạc Phong. Nếu không phải là anh mà là người khác cõng thì có lẽ cô đã kêu lên từ lâu rồi.