Thân kiếm phát ra âm thanh giòn tan, tựa như đáp lại lời của anh.
Lúc trước Thường Vân Sam đã nói thanh kiếm này có linh khí, nếu có thể kiểm soát được nó thì uy lực còn lớn hơn nữa!
Anh cầm kiếm trong tay, dương khí trong cơ thể trở nên thuần khiết, lúc này Thi Vương cũng lùi lại sau mấy mét.
Xem ra, thanh kiếm trong tay Mạc Phong không dễ chọc.
Âm thịnh thì dương suy, dương thịnh thì âm suy!
Cho nên lúc này khi dương khí của Mạc Phong bùng nổ, đương nhiên sẽ khiến đám người này cảm thấy tình hình không hay, đám cương thi xung quanh vẫn xông tới chỗ anh.
"Thằng nhãi mày đừng nghĩ là mình có thể đánh bại tao chỉ bằng một thanh kiếm! Búa Sao Băng này nặng tới ba trăm cân, phải rèn hơn sáu tháng mới được lấy ra khỏi lò. Sức mạnh của nó vượt xa những gì vũ khí thông thường có thể chịu được. Vừa rồi còn dám dùng chân chặn lại, đúng là con nghé mới sinh không sợ hổ!”, Thi Vương vẫn nhìn anh cười tủm tỉm nói.
Lão già cũng lập tức đứng sau lưng Thi Vương, lên tiếng: "Sư phụ, chúng ta phải thật cẩn thận, đệ tử có thể cảm nhận được luồng sát khí mạnh mẽ từ thanh kiếm của hắn, hơn nữa dương khí này quá thuần khiết. Rõ ràng hắn không phải là người tu đạo nhưng trên người lại có chân khí! Chúng ta rút lui thôi, không ăn trái bầu, lo gì không có gáo múc nước, dù sao có nhiều thành phố như vậy, thiếu một Giang Hải thì đã sao!"
"Ý ông là tôi không đánh bại được hắn?"
"Sư phụ, tôi không..."
Lão già còn chưa kịp nói xong thì đã bị ném lên không trung.
“Sư phụ, đừng mà!”, lão già kêu lên.
Chỉ thấy Thi Vương một tay túm lấy đầu lão già, toàn bộ nội lực chảy ngược từ trong cơ thể của lão sang cơ thể của Thi Vương.
Chỉ trong chốc lát, lão già này đã trở thành một xác chết thực sự!
Lão chết hẳn, không còn hơi thở!
“Đã nhiều ngày như vậy mà mới thu được chút khí lực, đồ vô dụng!”, Thi Vương ném lão già sang một bên, tức giận nói.
Nữ hành thi đứng cách đó không xa đã bị Trương Đình Ngọc đánh đến nỗi khắp người toàn vết thương, lúc này, toàn thân cô ta đều đang run rẩy.
“Tiểu Hổ, mau đi đi!”, nữ hành thi kinh hãi kêu lên.
Cô ta quay người chạy về hướng Thi Vương, mục đích là câu giờ để cậu nhóc đó trốn thoát.
Bởi vì cô ta biết rằng cô ta chạy không thoát, vì vậy thoát được người nào thì hay người đó.
Thi Vương nhìn thấy nữ hành thi chạy tới, khóe miệng khẽ cong lên: "Đúng là tìm đường chết mà!"
Dứt lời, ông ta vung chân lên không trung, đá vào bụng dưới khiến cô ta bay lên, rồi giơ tay nắm lấy đầu, giật lại.
"A!"
Nữ hành thi hét lên một tiếng thảm thiết.
Mạc Phong thấy vậy, khóe miệng khẽ giật giật, đây là đồng loại diệt nhau à?
“Chị ơi!”, cậu nhóc đứng trên cành cây đau lòng hét lên.
Nữ hành thi mở to hai mắt màu lục nhìn cậu nhóc: "Mau! Chạy! Chạy ngay đi!"
Vốn dĩ cậu nhóc định nói gì đó, nhưng lại vội vàng quay đầu bỏ chạy.
Thi Vương nhìn thấy cảnh này không khỏi khịt mũi: "Muốn chạy? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!"