Không chỉ mình hắn nở mày nở mặt mà toàn bộ tông Long Hổ cũng nở mày nở mặt, khiến ai nấy đều phải nghĩ rằng hắn đang che giấu thực lực của mình.
Rầm!
Kungfu và đạo thuật va chạm vào nhau, cả ngọn núi phía sau phát ra tiếng nổ ầm ầm.
"Xem ra đúng là tôi đã đánh giá thấp cậu. Còn có thể cùng tôi đánh một trận thế này, cậu thực sự đã giúp tông Long Hổ nở mày nở mặt rồi đấy!", Trương Đình Ngọc nhếch khóe miệng, nở nụ cười khẽ nói.
Xem ra anh ta đã coi Trương Phong là đối thủ thực sự, nhưng đây cũng là điều mà hắn muốn thấy nhất. Nếu không thể hiện tí thực lực của mình thì tên Trương Đình Ngọc cứ coi hắn như là một quả hồng mềm.
"Lý Tự! Xích Luyện!"
Trương Đình Ngọc tung hai tấm bùa lên không trung, một đàn rồng lửa gầm lên trong nháy mắt.
Trương Phong đang định xông tới lập tức dừng lại: "Tốn Tự, Đàn Hương Công Đức!"
Cây cối xung quanh dường như chuyển động, vây lấy Trương Phong, ngăn cản rồng lửa.
Lúc này, cả hai đều không có động tĩnh gì, chỉ yên lặng nhìn nhau.
“Cậu tên Trương Phong, đúng không?”, Trương Đình Ngọc phất tay dập tắt ngọn lửa, ngọn lửa trên cây dần tắt hẳn.
Trương Phong cũng nhún vai: "Nhớ kỹ lấy tên của ông đây, bởi vì tôi là người duy nhất đánh bại được anh!"
"Ha ha, lần sau cùng đánh một trận ra trò nhé!"
"Ý anh là gì?"
Trương Đình Ngọc nói xong thì cơ thể bỗng dịch chuyển, biến mất trong nháy mắt.
"Đồ khốn kiếp! Cái tên này, đánh không lại thì cũng không đến mức chạy đi mất chứ?", Trương Phong chạy hai bước, đột nhiên có phản ứng: "Hỏng rồi, kế điệu hổ ly sơn!"
Ngay lập tức, hắn quay người lao về phía chùa Bạch Mã, nhớ lại những gì Trương Đình Ngọc đã nói trước đó, rằng anh ta muốn lấy lại đồ của mình.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!