"Ha ha, được thôi, vậy chỗ này giao lại cho mấy người đấy! Nhớ kỹ, đừng có động vào đồ của tôi!", Trương Đình Ngọc lạnh lùng cười với Tư Đồ Yên.
Sau đó, anh ta chạy theo sau Trương Phong vào sâu trong rừng cây, trong sân chỉ còn lại một đám người cùng với vị hòa thượng vô danh.
Phương Hồng cử động cổ, khịt mũi lạnh lùng: "Đoạn Vô Tà, ông thật sự muốn đối đầu với nhà họ Tư Đồ? Ông đã nghĩ kỹ chưa? Hai mươi năm qua tôi vẫn dày công tu luyện, không như ông cứ trốn trong chùa, trải qua một cuộc sống vô nghĩa, bây giờ e là ông không còn là đối thủ của tôi rồi!"
Vị hòa thượng vô danh đáp lại theo nghi thức Phật giáo: "Thí chủ, đánh đánh chém chém không thể giải quyết vấn đề. Chỉ khi thí chủ tu tâm tu đức thì cuộc sống mới có thể trở nên viên mãn hơn!"
"Đừng nói chuyện này với tôi, số người ông giết chắc gì đã ít hơn tôi! Trên tay dính nhiều máu tươi như vậy, bây giờ ông bảo tôi bỏ dao xuống, đây là lời thoại của ông à?"
Vù!
Bỗng khí đen ập tới, vị hòa thượng vô danh cởi áo cà sa ra, xoay người ba trăm sáu mươi độ, trong nháy mắt đã đánh tiêu tán khí đen.
Bịch!
Ông ta tung một đấm, khí đen nhanh chóng lui về phía sau mấy mét, Phương Hồng bước ra từ trong khí đen, kinh ngạc kêu lên: "Ông...! Hai mươi năm rồi, tại sao dù ngày nào tôi luyện tập cũng không thể đánh bại được ông!"
Trận chiến giữa cao thủ với nhau, chỉ cần một chiêu thôi cũng đủ để nhìn nhận hiệu quả. Tuy đã lâu không giao đấu nhưng cú đấm đó của ông ta đã xua tan âm khí bảo vệ cơ thể của Phương Hồng, đủ cho thấy giữa hai người có một khoảng cách sức mạnh nhất định.
Vị hòa thượng vô danh nhân cơ hội này mặc lại áo cà sa: "A Di Đà Phật, hai mươi năm trước bần tăng cũng có thể đánh đến nỗi ông không phản lại được thì hai mươi năm sau kết quả vẫn vậy! Lệ khí trên người ông quá nặng, sớm muộn ông cũng sẽ bị nó nuốt chửng!"
"Vớ vẩn! Diêm Vương còn sợ lệ khí trên người nặng sao? Tôi nói cho ông biết, hôm nay ngày tàn của ông tới rồi đấy. Ông đã rời nhà họ Đoạn nhiều năm như vậy, lại còn trốn ở trong rừng núi, ai biết ông còn sống hay đã chết chứ? Vả lại, cho dù họ biết thì có sao? Một vương tộc đã suy tàn từ lâu có thể đọ sức với nhà họ Tư Đồ ngày một hưng thịnh à? Cười chết mất!", Phương Hồng giận dữ hét lên:" Giao hắn cho tôi!"
Tư Đồ Yên lập tức huýt sáo, trong nháy mắt, Yến Vân Thập Tam Kỵ hét lên tựa như tiếng ma khóc, hay như tiếng sói tru, tóm lại là bọn chúng vô cùng kinh người, tốc độ quá nhanh.
Mười ba người này nhanh chóng xông tới trước mặt vị hòa thượng vô danh.
"A Di Đà Phật, nếu thí chủ cố chấp như vậy, thì tôi bần tăng chỉ đành chiều theo!"
Vù!
Bỗng lóe lên ánh sáng vàng, hai lòng bàn tay lập tức đánh thẳng vào ngực một người đàn ông mặc đồ đen, đánh bay gã ra xa mấy mét.
Mà mười ba người này thân thể giống như xương sụn, bay ra ngoài rồi lại bay ngược lại, không cho ông ta nghỉ ngơi bất cứ giây nào, trên tay bọn chúng đều cầm một con dao rựa hình vòng cung.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!