Nhưng Trương Đình Ngọc và Tư Đồ Yên vẫn rất bình tĩnh, dù sao họ cũng là người của gia tộc lớn, đã nhìn tiền đến mức hơi ngán rồi.
"Ha ha, đây là một tỷ á? Anh đọc ít sách, em đừng lừa anh!", Tư Đồ Yên khoanh tay, cười lạnh.
Tuy mỗi người đang kéo một va li chứa nhân dân tệ và một va li chứa bảng Anh, nhưng cộng lại cũng chỉ được hơn trăm triệu mà thôi, còn chưa bằng số lẻ của một tỷ nữa.
Bạch Như Nguyệt cười khẽ: "Anh nói đúng, ở đây không có một tỷ!"
"Xin lỗi, nếu không đủ một tỷ thì anh không bán đâu!", Tư Đồ Yên cười lạnh: "Nhưng nếu em đồng ý lấy anh, một tỷ đó xem như lễ hỏi của anh với nhà họ Bạch, hơn nữa anh còn tặng em một căn tứ hợp viện ở Yến Kinh nữa!"
"Ai bảo tôi không có một tỷ chứ?"
Sau đó cô ấy vỗ tay, mọi người lập tức tròn mắt.
Một chiếc xe bán tải thuộc hãng Đông Phong chậm rãi chạy tới, chiếc xe này không có vấn đề gì, nhưng thứ trên xe thì có, đây là một xe chở đầy nhân dân tệ.
"Đổ xuống đi!", Bạch Như Nguyệt ra lệnh.
Từng xấp tiền ào ào trút từ trên xe xuống đất.
Tiền rơi đầy đất, chất thành một ngọn núi nhỏ trước nhà hàng, chắn mất cửa nhà hàng luôn.
"Bây giờ đủ một tỷ rồi chứ? Anh Tư Đồ có cần đếm lại không?", Bạch Như Nguyệt mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn khinh thường như cũ.
Cô ấy bước đến, nhận lấy cỏ Long Tiên từ tay Trương Đình Ngọc: "Cảm ơn!"
"Chuyện này... Cô Bạch, sao phải làm đến mức đấy chứ?", Trương Đình Ngọc muốn nói nhưng lại thôi, anh ta cũng không biết nên nói gì.
Anh ta định giúp Tư Đồ Yên tán đổ Bạch Như Nguyệt, nhưng chẳng những thất bại mà còn chọc giận người ta nữa.
Quả nhiên những cô gái từng trải, vừa giỏi vừa đẹp thế này đều không dễ tán, người ta cũng không thiếu những thứ mà bạn có thể cho họ.
Thế nên câu "nhà nghèo nuôi con trai, nhà giàu nuôi con gái" cũng có lý, chỉ cần cho con gái mình hưởng những thứ tốt, đương nhiên cô ấy sẽ ngó lơ những cám dỗ bên ngoài.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!