Tống Thi Vũ không nói gì thêm, chỉ cùng Trương Phong dìu anh lên giường.
“Anh đi đi, ở đây để tôi là được rồi!”
Lúc này vị hòa thượng vô danh ở bên ngoài cũng thúc giục. Trương Phong gật đầu và chạy ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Tống Thi Vũ và Mạc Phong. Bầu không khí có phần ngượng nghịu. Dù sao cô nam quả nữ ở cùng một phòng nên khó tránh khỏi cảm giác e ngại.
Nhưng may mà Mạc Phong hôn mê. Cô có làm gì thì anh cũng không biết.
Cô dùng khăn bông đã nhúng qua nước lau phía trước cho anh. Những vết thương trông vô cùng rõ ràng, hơn nữa còn có một vết thương đúng ngay vùng ngực.
Thế nhưng sau ba ngày ngâm thuốc thì chúng đã bắt đầu ngậm miệng. Nếu tiếp tục ngâm thì có lẽ vài bữa là những vết thương sẽ lành lặn hoàn toàn. Nhưng không biết phải mất bao lâu thì anh mới tỉnh lại.
Khi cô lật người Mạc Phong thì vội lấy tay bụm miệng, cố gắng không phát ra tiếng kêu.
Sau lưng anh chằng chịt toàn vết thương. Vết thương cũ không nói tới, vết thương mới cũng phủ khắp lưng, nhất là vết thương chí mạng của nhát kiếm kia khiến mệnh quan sau lưng anh bị vỡ nát.
Mặc dù vết thương không còn chảy máu nữa nhưng sâu tới mức có thể nhìn thấy rõ bên trong.
Tách!
Nước mắt cô rơi xuống lưng anh. Lần này anh tới duyên hải đúng là không tiếc mạng sống của mình để cứu cô.
Rõ ràng là anh có thể xử lý được, có thể chạy thoát được nhưng cứ muốn đưa cô đi cùng. Trước đây gã này luôn tìm cách cãi nhau với cô nhưng giờ cô không còn tức anh nữa mà chỉ còn lại sự cảm động.
Không biết từ lúc nào, cô cảm thấy tình cảm của mình càng sâu nặng hơn.
Cô khẽ lau lưng cho anh và bắt đầu gia nhiệt cho nước trong thùng gỗ, đợi hai người Trương Phong quay về thì sẽ đặt người vào lại trong thùng.
…
Lúc này tại thành phố Nam Đô, trong một tòa cao ốc.
Bạch Như Nguyệt đang ngồi trước bàn làm việc. Bỗng có tiếng gõ cửa từ ngoài vọng vào.
“Vào đi!”
Một lúc sau, Long Hưng Điền từ ngoài bước vào, ông ta bê một chiếc hộp trắng xám trên tay.
“Thưa cô, đây là nhân sâm trăm năm mà nhà họ Nghiêm cho người đưa tới, mời cô xem!”
Ông ta đặt chiếc hộp lên bàn, khẽ mở ra. Dù chưa nhìn thấy thứ bên trong nhưng hương thơm nhẹ nhàng của dược liệu đã toát cả ra ngoài.
Củ sâm này dài khoảng nửa cánh tay, các nhánh rất tươi tốt, phần đầu và gốc được buộc lại bằng chỉ đỏ, vì theo dân gian, nếu không dùng chỉ đỏ buộc chặt lại thì nhân sâm sẽ chạy mất.
Còn về việc nó có biết chạy thật không thì không ai biết, Bạch Như Nguyệt chạm nhẹ vào củ sâm trăm năm này, đừng nói là ăn, chỉ sờ thôi đã cảm nhận được một luồng khí mát lạnh truyền vào cơ thể rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!