Mạc Phong nhổ nước bọt xuống đất, chế giễu: "Ông đang coi thường ai đấy? Chỉ được mười triệu tệ một năm thôi á, ông đây động đầu ngón tay một cái là kiếm được luôn, còn cần phải làm việc cho ông một năm à? Hay là thế này đi, tôi cho ông hai mươi triệu tệ một năm, địa bàn của ông để tôi tiếp quản, thế nào? Nếu thực sự không thể được thì có thể thương lượng giá cả!"
"Thằng khốn! Đừng có mà mặt trơ trán bóng như thế!", ông cụ Lục gằn giọng nói.
Ông ta không ngờ sự ngông cuồng và lòng ham muốn của Mạc Phong lại lớn như vậy, mười triệu tệ một năm vẫn không đủ để anh thỏa mãn, hơn nữa còn muốn quyền quản lý cả vùng duyên hải!
Mặc dù vùng duyên hải không phải là khu vực lớn nhất của nhà họ Lục, nhưng một phần ba toàn bộ nền kinh tế của cả tỉnh nằm lại dưới sự kiểm soát của họ. Vả lại, cho dù khu vực này không còn nằm trong quyền kiểm soát của nhà họ Lục thì miễn là ông ta vẫn còn ở đây, ai dám không nể mặt ông ta vài phần, không tiếp đãi chu đáo chứ?
Nhưng đối với Mạc Phong mà nói, ông ta ở khu vực này chẳng khác nào con cá chết bên vệ đường, không đáng nhắc đến!
"Đây là thành phố Hải Môn! Địa bàn của tôi, chỉ cần tôi ra lệnh, cậu chết là cái chắc!"
Ông cụ Lục tức giận nói mà lồng ngực lên xuống dữ dội.
Vù!
Ngay khi bóng đen lướt qua, trong tích tắc, chân của ông cụ Lục bị nhấc khỏi mặt đất.
Mạc Phong bóp cổ ông ta thật chặt, nhấc ông ta lên: "Thế à? Nhưng sự sống chết của ông vẫn còn nằm trong tay tôi đây này! Tôi mà không vui thì nhà họ Lục cũng chẳng còn cơ hội tiếp tục tồn tại ở vùng duyên hải đâu!"
Ngông cuồng!
Kiêu ngạo và độc đoán, nhìn đời bằng nửa con mắt!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!