Cả đám lao lên như ong vỡ tổ. Trương Phong lập tức giẫm bảy bước chân, hai tay kết ấn.
“Khí không tiêu tan, tâm khởi quẻ Khôn, mệnh quan một bức phù Long Minh. Tam quan thanh tu rung trụ trời, nhắm mắt suy nghĩ lòng thành kính! Ngũ Hành trận! Khởi!”
Lập tức có năm ngọn cờ năm màu từ dưới đất bay lên và tạo thành một vòng tròn lớn.
Trương Phong lập tức đạp chân phải: “Kỳ Môn Độn Giáp, đổi Môn!
Vừa dứt lời, ngọn núi nhỏ bỗng vang lên âm thanh ầm ầm. Cả mặt đất rung chuyển. Bọn họ vẫn muốn trèo lên, nhưng tất cả chỉ mới trèo tới ngang sườn thì bỗng cảm thấy quả núi như sống dậy.
Và nó lập tức búng đám người bật ra. Những là cờ năm màu lập tức bay về phía bọn họ.
Hoa hòa thượng vứt chuỗi ngọc Cửu Long trong tay lên không trung khiến nó đánh nhau bất phân thắng bại với năm lá cờ kia.
Ầm!
Bùm!
Hồng Sinh nhìn Trương Phong đang điều khiển năm ngọn cờ cùng ngọn núi bèn nheo mắt: “Thằng nhóc này cũng có chút bản lĩnh đấy. Kỳ Môn Độn Giáp lại có thể sử dụng cùng lúc với trận pháp! Hừ! Hôm nay dù thế nào thì cậu ta cũng không thoát được đâu!”
“Sư phụ, giờ chúng ta phải làm sao? Hoa hòa thượng sắp không cầm cự được nưã rồi!”, lão đạo sĩ kinh hãi hô lên.
Lúc này ông ta khẽ đạp chân và vung cây kiếm mềm trong tay.
Vụt!
Ánh sáng lóe lên. Cây kiếm phát ra ánh sáng màu vàng giữa năm lá cờ, sau đó là âm thanh nặng nề bùng nổ.
Ầm!
Chiếc cờ màu đỏ lập tức bị chém làm hai và rơi xuống đất.
“Ha ha, cờ Ngũ Hành!
Trò ranh của phái Mao Sơn thôi mà! Nhưng còn ít tuổi mà đã học được thế này thì cũng là khá lắm rồi! Chỉ đáng tiếc. Với thiên phú như thế này mà ở trong núi chăm chỉ tu luyện thì không biết chừng trước năm bốn mươi tuổi có thể gia nhập vào tông Long Hổ. Hà tất cứ phải lao vào giang hồ!”, Hồng Sinh vừa nói vừa múa thanh kiếm mềm trong tay. Lại một lá cờ màu xanh rơi xuống đất.
Trương Phong dùng một tay điều khiển ba lá cờ còn lại. Hắn quay đầu kêu lên với Mạc Phong: “Mạc Phong! Anh đi trước đi! Tôi chặn chúng thay anh!”
“Được rồi, tôi không bỏ lại cậu ở đây đâu!”, Mạc Phong trầm giọng: “Hơn nữa, cậu quay lại nhìn cho kỹ vào. Nếu mà tôi bỏ chạy thì liệu cậu còn đường sống không?”
Lúc này trên ngọn đồi có gần sáu chục người. Tống Thanh Sơn vì sự an toàn đã cử toàn bộ đám cao thủ thuê trước đó tới đây.
Hơn nữa trong đám cao thủ này còn có Tam Sơn của nhà họ Tống.
Phía trước là sói, phía sau là hổ, tiến không được mà lùi cũng không xong. Xem ra thật sự khó tránh khỏi một cuộc chiến ác liệt rồi.
“Cậu nhóc, lúc trước tôi đã khuyên cậu đừng có tới nộp mạng nữa mà không chịu nghe! Giờ thì đừng có mà trách bọn tôi đấy!”, Sở Nam Thiên phất tay khẽ cười.
Tới lúc này rồi mà Mạc Phong vẫn cười như thường: “Nhà họ Tống được đấy, cử bao nhiêu người thế này khiến tôi cảm thấy hãnh diện quá!”
“Ha ha, mọi người đều đã biết khả năng của cậu. Đúng là có thiên phú về võ thuật lắm. Không chỉ ra ta độc ác mà tốc độ cũng rất nhanh. Duy chỉ có một khuyết điểm đó là trẻ quá! Nếu như để cậu tích lũy thêm mười năm nữa thì e rằng sẽ trở thành người đứng đầu giang hồ cũng không biết chừng! Thật đáng tiếc! Thật đáng tiếc!”.
Anh ngoáy mũi nói với vẻ bất cần: “Đáng tiếc cái gì?”
“Đáng tiếc hôm nay cậu lại chết ở đây!”, Viên Bá Thiên bèn đeo găng tay màu đen vào.
Trên đôi găng tay khắc hình phù văn rất kỳ lạ. Hơn nữa còn có màu vàng nhạt. Chỉ nhìn thôi cũng biết đôi găng tay này không phải vật tầm thường.
“Chỉ dựa vào các người sao?”, Mạc Phong khoanh tay hừ giọng lạnh lùng.
Ầm!
Cùng với âm thanh nặng nề vang lên, Trương Phong bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống ngay gần chân Mạc Phong.
“Nếu thêm bọn tôi thì sao?”, đám người Hồng Sinh cũng nhảy lên sườn núi.
Đi theo ông ta còn có thêm sáu tên lính đánh thuê. Tên nào tên ấy hung hăng đầy vẻ độc ác.
Trương Phong ôm ngực, co giật dưới đất: “Anh Mạc, xin lỗi…tôi..đã cố gắng hết sức rồi!”
Đôi mắt hắn tràn đầy sự tự trách. Trước đó đã hứa là sẽ không gây cản trở, vậy mà giờ lại thành gánh nặng cho anh.
“Được rồi! Đừng tự trách mình nữa. Cậu đã làm rất tốt rồi. Mấy người này có linh khí, đến tôi còn không dám liều mạng chứ đừng nói là cậu!”, Mạc Phong cười thản nhiên, không hề trách cứ hắn.
Người ta đứng ra giúp đỡ anh vào lúc nguy hiểm như thế này đã đủ nghĩa khí lắm rồi, hơn nữa hắn biết rõ nếu giờ đối kháng với nhà họ Tống thì có khi còn không bước chân nổi ra khỏi thành phố Long Môn, vậy mà hắn vẫn tự nguyện giúp thì đây chính là nghĩa khí chứ còn gì!”
Lúc khó khăn hoạn nạn không có mặt thì lúc vinh hoa phú quý bạn cũng không xứng đáng được nhận!
Khả năng của Trương Phong nếu để trừ tà diệt ma còn được! Chứ nếu để nói về khả năng võ thuật thì còn kém xa đám người này.
Mạc Phong chậm rãi hạ hộp đàn xuống: “Lát nữa tự bảo vệ mình chắc không thành vấn đề chứ?”
“Không…không thành vấn đề!”, hắn ôm ngực, cố gắng chịu đau và đứng dậy: “Anh Mạc, giờ chúng ta phải làm sao? Tôi vẫn còn tám tờ bùa giấy ở đây, hay là lại dùng!”
“Ha ha! Bảo sao mà trong tay cậu ta có nhiều bùa giấy đến vậy, hóa ra la do cậu đưa cho à! Tên đạo sĩ chết tiệt này, không ngoan ngoãn ở trong núi tu luyện, thật không hiểu tớn lên chạy ra ngoài làm cái gì!”, lão đạo sĩ thấy vậy bèn lạnh lùng cười vào mặt Trương Phong.
“Sao? Dù bị dánh chết cũng không dám dùng Thần Quỷ Thất Sát Lệnh à? Có phải là sợ bị sư môn đuổi thẳng cổ không?”
Thần Quỷ Thất Sát Lệnh vốn là bí thuật, ngay cả số người trong tông Long Hổ biết được cũng không quá năm người. Thất Sát Lệnh có tất cả bảy chiêu. Người bình thường chỉ cần học được hai chiêu đầu đã là kinh khủng rồi. Nếu luyện tiếp thì sẽ bị tổn thọ!
Trương Phong không dám sử dụng Thần Quỷ Thất Sát Lệnh một cách bừa bãi. Hơn nữa sau lần sử dụng lần trước thì có rất nhiều người đã đi truy lùng tung tích của hắn, thậm chí đến ngay cả người của tông Long Hổ cũng để ý hắn.
Nếu hắn tiếp tục sử dụng thì có lẽ sư môn sẽ đưa ra sát lệnh cử người đi bắt hắn về. Vì vậy vừa rồi dù bị đánh thì hắn cũng chỉ dám dùng Kỳ Môn Độn Giáp chứ không dám dùng Thất Sát Lệnh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!