Chương 45: Số trời đã an bài
Thích ngồi một mình ư?
Rốt cuộc cô ta thích ăn cơm một mình thật hay đã thích ai rồi thế?
Đúng là đã từ chối khéo léo rồi mà vẫn khiến người ta hoang mang.
Có lẽ đảm đàn ông sẽ xoắn xuýt cả ngày về việc rất cuộc “thích ngồi một mình” có ý nghĩa gì.
An Nhiên ăn đại vài miếng rồi đóng hộp cơm lại, rời khỏi căn tin.
Cô ta vẫn không rõ rốt cuộc Mạc Phong có ý gì.
Bộ phận bảo vệ của tập đoàn Kim Tư Nhã. Vương Bưu vừa ăn vừa xem phim người lớn trên điện thoại.
“Chú xem thứ này giữa ban ngày ban mặt, không sợ bốc lửa à?”, Mạc Phong đẩy cửa bước vào, cười khẽ.
Vương Bưu sợ tới mức lập tức cho điện thoại vào túi, nhưng tiếc rằng gã mới tắt màn hình chứ chưa tắt âm thanh.
Bầu không khí lập tức trở nên lúng túng, Vương Bưu ngượng ngùng gãi đầu: “Tại em hơi chán ấy mà.
“Được rồi, chú chối làm gì, đều là đàn ông với nhau”, Mạc Phong cười trêu Vương Bưu.
Đúng lúc này, cửa bỗng mở toang.
Thanh niên tóc vàng vừa bị đánh sưng mặt kia bước vào: “Này anh kia, ngày lành của anh sắp chấm dứt rồi đấy!”
Mạc Phong hơi ngoài đầu lại: “Cậu vẫn ngứa đòn đúng không?”
Anh nói rồi giơ nằm đẩm lên, khiến thanh niên tóc vàng kia sợ tới mức vội lùi lại: “Anh đắc ý gì chứ, dì út của tôi tới ngay thôi, cứ chờ xem!”
Ngoài cửa bỗng xuất hiện một bóng người, gần như chắn hết ánh nắng, có thể thấy vóc người của cô ta không nhỏ.
Chắc phải nặng hơn 100kg.
“Tôi nghe nói gần đây có một bảo vệ định chống đối tôi đúng không? Còn đòi tôi xóa bỏ hết những quy định mà tôi đã đặt ra à?”
Một người phụ nữ mập đến mức không thấy eo đầu xuất hiện ở cửa, trong tay cô ta cầm cả đống đồ ăn, như thể lúc nào cũng đói.
Người phụ nữ ngốc này từ đâu ra vậy?
Nhìn cơ thể núc ních của cô ta, Mạc Phong bỗng cảm thấy buồn nôn.
“Chị gái, chị là ai thế?”
“Chị gái?”, người phụ nữ mập kia lập tức nổi đóa: “Năm nay bà đây mới hai lăm tuổi thôi, cậu dám gọi tôi là chị gái à?”
Phụt
Mạc Phong bật cười: “Chị gái, trông chị thế này mà mới hai lăm? Chị sắp làm bà tôi được rồi đấy, chị nhìn đống mỡ trên mặt chị đi, sắp xệ tới đất rồi!”
Vương Bưu đứng cạnh không nên nổi cười.
“Ha ha ha ha, anh Mạc, em không nhịn được nữa! “Ha ha ha ha, dì út, cháu cũng không nhịn được nữa!”, thanh niên tóc vàng kia cũng phá lên cười.
Người phụ nữ mập tức điên, trong mắt lóe lên vẻ hung ác như sắp ăn thịt người.
“Xúc phạm cấp trên, đánh hội đồng quản lý, phá rối nội quy của công ty, cậu bị đuổi việc! Bộ phận nhân sự sẽ gửi thông báo xuống, cậu cởi ngay đồng phục bảo vệ ra cho tôi”, cô ta tức giận quát với nét mặt dữ tợn.
Những người đang có mặt đều không dám nói gì.
Vương Bưu cũng vội che miệng lại, sợ người phụ nữ kia giận lây sang gã.
Nếu người khác nghe thấy mình bị đuổi việc, có lẽ đã sớm sợ tới mức tè ra quần rồi.
Nhưng Mạc Phong chỉ khoanh tay cười lạnh: “Chị bảo tôi cởi đồng phục bảo vệ ra á, chị tin lát nữa chị sẽ phải cầu xin tôi mặc nó vào không?”
“Cậu đang mơ à! Cũng không biết đường hỏi xem Trương Giai tôi là người thế nào, tôi nói một là một, hai là hai, tôi sẽ thay đổi ý định vì một thằng ăn hại như cậu chắc? Đồ chuyên bám váy đàn bà!”, người phụ nữ mập nhìn Mạc Phong, tức giận nói.
Mạc Phong cũng không nói gì, đặt đồng phục bảo vệ lên bàn.
“Ài, anh Mạc, anh định đi thật à?”, Vương Bưu vội bước đến kéo anh lại: “Đừng mà, nếu anh đi rồi thì các anh em biết phải làm sao đây?”
Thanh niên tóc vàng hừ lạnh: “Ha ha, giờ biết sợ rồi à? Chờ anh ta đi rồi, để xem tạo xử lý bọn mày thế nào. Vừa nãy bọn mày còn dám đánh tao, mẹ nó chứ, cứ thử thế lần nữa xem.”
Bốp…
Thanh niên tóc vàng vừa nói dứt câu, lập tức bay ra ngoài.
Trên mặt hắn ta hắn dấu tay đỏ chót.
Mạc Phong chậm rãi rụt tay lại: “Bộ phận bảo vệ không phải chỗ cho cậu xấc láo đâu!”
“Bây giờ cậu không còn là bảo vệ ở đây nữa, mau dọn đồ rồi cút đi!”, người phụ nữ mập chỉ vào anh, tức giận quát.
Reng reng reng…
Đúng lúc này, điện thoại của người phụ nữ mập bằng vang lên.
Cô ta lấy điện thoại ra, khi thấy cái tên trên màn hình thì lập tức trở nên xun xoe: “Tổng giám đốc, có chuyện gì thế?”
Trong văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất của tập đoàn Kim Tư Nhã.
Mục Thu Nghi đang xem camera ở bộ phận bảo vệ.
“Bảo người trước mặt cô lên chỗ tôi, tôi có việc tìm anh
Người trước mặt cô ta?
Người phụ nữ mập ngẩng đầu lên, chỉ thấy Mạc Phong đang đứng trước mặt cô ta với nụ cười đều giả.
“Tổng… tổng giám đốc, hồi nãy người này coi thường cấp trên, khinh thường nội quy của công ty, còn nói năng xấc láo nữa. Tôi đã đuổi… đuổi việc cậu ta rồi”.
“Gì cơ?”, Mục Thu Nghi hô lên kinh ngạc, trên màn hình camera là cảnh Mạc Phong đang vẫy tay với cô, chuẩn bị dọn đồ rời đi. ta!”
Rốt cuộc tên này lại định làm gì thế?
Tối nay cô còn phải tham dự một bữa tiệc nhưng thực sự không biết nên đi với ai, tuy tên này hơi trợ tráo nhưng vào giờ phút quan trọng thì vẫn có thể phát huy một chút tác dụng.
“Cô nghe kỹ đây, nếu trong mười phút nữa anh ta không mặc lại quần áo bảo vệ, phó giám đốc như cô cũng chuẩn bị dọn đồ đi là vừa! Đừng tưởng có sếp Lưu làm chỗ dựa thì tôi bỏ tay với cô, công ty này do tôi quyết định!”, Mục Thu Nghi bình thản nói.
Xem ra cô cũng bất mãn với người phụ nữ này từ lâu
Rụp, Mục Thu Nghi cúp máy luôn.
Người phụ nữ mập kia đứng đờ ra.
Chẳng phải có lời đồn là tổng giám đốc ghét tên này à?
Bằng không, sao anh lại vào bộ phận bảo vệ chứ. Nếu đúng là người thân tín của tổng giám đốc, chắc chắn anh sẽ tới bộ phận ngoại giao hay bộ phận mua hàng béo bở nhất, hoặc cùng lắm sẽ đến bộ phận tài chính và bộ phận nhân sự.
“Xin nhường đường, tôi đến bộ phận tài chính lấy lương rồi đi đây”, Mạc Phong khoát tay.
Người phụ nữ mập nghe thấy thế, vội kéo tay anh: “Chàng trai, mau mặc đồng phục lại, tổng giám đốc gọi cậu lên trên kia đấy, mau đi đi”.