Có những khi không cần phải nói nhiều, chỉ cần hai từ ‘đợi tôi’ thôi cũng đủ khiến đối phươngcảm thấy yên tâm.
Sau khi tắt máy, Mạc Phong lái xe thẳng về hướng biệt thự của nhà họ Tô. Không biết tại sao mà bên tai anh cứ văng vẳng vang lên tiếng khóc lúc nãy của Tô Nguyệt.
Cô giống như một chú thỏ nhỏ bị thương.
Mạc Phong vượt tất cả các đèn đỏ vào lao đi.
Đoạn đường bình thường hết một tiếng đồ hồ thì giờ chỉ cần ba mươi phút. Có thể thấy tốc độ anh lái nhanh tới mức nào.
Khi tới biệt thự nhà họ Tô, anh xoay vô lăng, phanh gấp tạo thành một cú quét đuôi đẹp mắt.
“Cậu rể, cậu tới rồi!”, lúc này một người tầm sáu mươi tuổi cúi mình chào hỏi.
Mạc Phong không khỏi giật mình: “Cậu rể! Điều này…”
“Xin mời vào trong ạ, cô Tô đã đợi rất lâu rồi!”
“…”
Anh cũng không do dự vì đã từng tới nhà họ Tô nhiều lần nên khá quen đường.
Rầm.
Anh đạp cửa.
“Tô Nguyệt! Cô…Hả?”
Anh tưởng là những nhóm nhỏ của tông hội lại gây chuyện nhưng khi vừa đẩy cửa vào thì kinh ngạc khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt.
Tô Nguyệt đang gọt táo cho ông cụ, cùng ông xem tivi, trông vô cùng yên bình.
“Ha ha, tiểu Mạc tới rồi, ngồi đi! Thấy chưa cháu gái, ông đã nó là trong lòng cậu ấy có cháu mà! Bình thường lái xe phải mất một tiếng, giờ mới ba mươi phút đã tới, chứng tỏ là quan tâm cháu lắm đấy!”, ông cụ vuốt râu cười ha ha.
Mạc Phong đần mặt, Tô Nguyệt thì xấu hổ.
“Hả? Trời…ạ! Hóa ra là đùa à, cô có biết tôi vượt tới ba đèn đỏ không!”, anh chau mày.
Tô Nguyệt cúi đầu cười lúng túng: “Xin lỗi, tôi…”
“Cháu cũng không thể trách nó được, mấy ngày không gặp mà con bé cứ buồn bực không vui. Vừa hay ông tìm cháu có chút việc. Biết cháu bận nên chỉ có thể dùng cách này, lần sau sẽ không như vậy nữa!”, ông cụ Tô cũng vội vàng hòa hoãn ngay.
Lớn như vậy ra mà vẫn còn thích trêu đùa, đúng là cạn lời!
Nhìn sắc mặt của ông, có lẽ độc tính đã tấn công vào tim, ngày đó cũng sắp tới, Mạc Phong sao có thể so đo với ông ấy chứ.
Anh liếc nhìn Tô Nguyệt với vẻ bất lực: “Lần sau không được như vậy nhé!”
“Biết rồi…”, Tô Nguyệt gật đầu ấm ức.
Toát mồ hôi.
Rốt cuộc là ai lừa ai chứ, còn tỏ ra ấm ức sao?
Tô Thanh Hà vuốt râu: “Ha ha, được rồi, sao tiểu Mạc có thể trách cháu được chứ? Đi pha trà, pha trà Thiết Quân Âm ông mới mua ấy.
“Vâng! Hai người nói chuyện, cháu đi nói nhà bếp làm cơm, tối nay anh ở lại ăn cơm nhé!”, Tô Nguyệt ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp ươn ướt nhìn anh với vẻ mong đợi.
Cô gái này đúng là diễn viên bẩm sinh, một giây là khóc ngay được. Ngay cả sinh viện tốt nghiệp học viện điện ảnh cũng không sánh được với kỹ năng diễn của Tô Nguyệt.
“Còn phải hỏi sao? Mau đi chuẩn bị đi, tối nay ông phải uống với tiểu Mạc mới được!”, ông cụ nhanh chóng tiếp lời và nháy mắt ra hiệu.
Họ hoàn toàn không để Mạc Phong có cơ hội lên tiếng.
Người ta đã nói như vậy đương nhiên anh cũng không tiện từ chối, đành phải nhắn tin cho An Nhiên nói rằng tối anh không về ăn cơm.
Giờ nhà có thêm hai cô gái, bọn họ rảnh rang có thể ngồi đánh mạt chược, hoàn toàn có thể không quan tâm tới sự tồn tại của Mạc Phong.
Sau khi Tô Nguyệt rời đi, Mạc Phong quay qua khẽ nói với Tô Thanh Hà: “Ông tìm cháu tới có việc gì không?”
“Khụ khụ…”, ông cụ ho mạnh vài tiếng, sau đó giơ khăn giấy ra, miếng khăn toàn máu, hơn nữa còn là dịch máu đen nhày nhụa: “Ông biết, thời gian của ông không còn nữa…nhưng ông còn quá nhiều việc không buông được…nhất là Nguyệt Nhi!"
Cơ thể mình thì tự mình biết. Gần đây ông ho ra máu với tần suất càng nhiều hơn, hơn nữa mỗi lần ho đau tới mức như muốn moi hết cả lục phủ ngũ tạng.
Ông không sợ chết, sống hơn bảy mươi tuổi đã là đủ rồi, duy chỉ có hai việc chẳng thể buông bỏ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!