Đây chính là lời nói phóng khoáng nhất của kẻ chuyên đi trộm đồ. Cả đời tôi sống không vì tiền, chỉ cần vui!
Với khả năng ăn của cô nhóc này, sợ rằng lúc quay về Nam Khương sẽ béo như một trái bóng mất. Giờ cơ thể đang đẹp, một khi béo lên thì muốn gầy cũng khó.
Sau khi đưa Bạch Doanh tới nhà hàng, anh nhờ mấy người Triệu Khải để ý để không xảy ra chuyện gì. Cô nhóc này mà trở nên không biết điều thì có lẽ bọn họ cũng sẽ không kiểm soát nổi.
Nhân viên đều đang bận rộn, đừng thấy nhà hàng nhỏ mà coi thường, doanh thu một ngày của nó lên tới hơn hơn một trăm nghìn, thậm chí có những lúc đạt tới ba trăm nghìn.
Cứ người của bàn này rời đi thì người khác lại lập tức ngồi vào.
Nhưng mở nhà hàng không phải là công việc kinh doanh chính của họ. Một ngày doanh thu dù ba trăm nghìn nhưng sau khi khấu trừ đi chi phí thì lợi nhuận cũng chỉ được hai trăm nghìn, một tháng cũng mới có sáu triệu tệ!
Một năm được có mâý chục triệu. Muốn là việc lớn thì kinh tế phải mạnh hơn. Nhìn nhà họ Diệp, một chiếc ghế sô pha hai mươi triệu tệ mà họ mua cứ như hai trăm tệ vậy.
Trong mắt người giàu, tiền chỉ là một con số. Trong rất nhiều trường hợp, có khi cần tới vài trăm triệu, thậm chí là nhiều hơn để tạo mối quan hệ.
Bây giờ đang là thời đại của lợi ích. Nếu anh không thể giúp họ kiếm được nhiều tiền thì sao họ có thể giúp ngược lại anh?
Sau khi sắp xếp xong cho Bạch Doanh, Mạc Phong đưa Thương Hồng lên xe.
“Giờ chúng ta đi đâu?”, Thương Hồng quay qua hỏi.
Anh thắt dây an toàn, khẽ cười: “Tìm một điểm dừng chân cho em!”
“Ấy! Anh đã có một nhà hàng, lẽ nào còn có thêm cả chỗ mát xa chân sao? Em đi làm nhân viên mát xa à?”
“…”
Trí tưởng tượng của cô nhóc thật phong phú!
Anh lái xe tới câu lạc bộ mà trước đây Đàm Lão Bát đã giúp sửa sang lại.
Mấy ngày không đến mà nơi này đã được trang trí xong, chỉ đợi Mạc Phong cắt băng khánh thành nữa là được.
Câu lạc bộ này dùng làm nơi giao lưu, tạo mối quan hệ. Phải có một người đủ sức trấn áp mới có thể quản lý giúp anh được. Ngoài Thương Hồng ra, anh không tìm được ai phù hợp hơn.
Với khả năng làm việc quyết liệt của cô, chỉ cần cô quản lý thì chắc chắn có thể giữ được câu lạc bộ này.
Năng lực của Thương Hồng, dù là Mục Thu Nghi thì cũng không thể sánh bằng. Đến ngay cả Từ Giai Nhiên – người mà Mạc Phong luôn gọi là yêu tinh cũng chưa chắc đã theo kịp.
Bất luận là Từ Giai Nhiên hay Mục Thu Nghi thì cùng lắm chỉ quản lý một công ty, dòng tiền không vượt quá trăm triệu tệ. Thương Hồng thì khác, người ta từng là người phụ trách cả khu vực Misia, quản lý một quốc gia hàng vạn người, tiền chảy qua tay cô ấy phải dùng tỉ để tính!
“Sếp Mạc, anh tới rồi ạ?”, lúc này một cô gái mắc đồng phục bước tới. Thần thái của cô gái này không tệ, dáng người chuẩn chỉnh, hơn nữa cũng khá xinh đẹp.
Anh nhờ Đàm Lão Bát tìm vài người có năng lực làm việc ở câu lạc bộ. Ông này thế mà lại tìm được toàn người đẹp.
Mạc Phong soi cô gái từ đầu tới chân, cười khổ: “Chân dài này trước đây làm gì vậy?”
“Trước đây em là tiếp viên hàng không, thấy sếp Đàm tuyển dụng nên em tới ứng tuyển vị trí lễ tân, sếp Mạc xem có đủ tiêu chuẩn không ạ?”
Nói xong cô gái quay một vòng, chiếc váy ngắn thật khiến người khác muốn…
Anh vốn lâu lắm rồi không được đụng tay đụng chân, cứ phải kìm nén mãi, do nhiều rắc rối quá nên anh cũng không dám xem nhẹ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!