Chương 281: Viên đá sao hỏa
Người tới không phải là Mục Thu Nghi, mà là…Mộ Dung Trầm Chương!
“Đương nhiên là tìm anh có việc rồi! Vừa rồi anh gọi người ta là vợ, có tính không?”, anh ta nhướn mày cười xấu xa.
Mạc Phong lập tức buồn nôn: “Đừng đùa! Có chuyện gì ra ngoài nói, nếu không người ta lại tưởng tôi là ‘bóng’ thật đấy!”
Nói xong anh cởi đồng phục bảo vệ ra, mặc đồ của mình vào và bước ra ngoài.
Nhưng anh vừa đi khỏi thì phòng bảo vệ cười rầm rộ.
“Ha ha ha! Hóa ra anh Mạc thích thể loại này à, giống thật đấy!”
“Cậu thì hiểu gì, khác giới tính là chuyện ngoài ý muốn, đồng tính mới là chân ái! Không biết nam yêu nam thì cảm giác sẽ như thế nào nhỉ?”
“Không biết, nhưng mà chọc gậy bánh xe thì nhất định sẽ rất tuyệt diệu!”
“Hướng về anh Mạc!”
Mạc Phong đứng bên ngoài nghe thấy tiếng hô hào ở bên trong thì không khỏi lắc đầu bất lực, thật chỉ muốn lao vào đấm cho mỗi đứa một đấm.
“Chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh nói chuyện đi!”, anh day thái dương khẽ thở dài.
Mộ Dung Trầm Chương cười xấu xa: “Anh định làm gì người ta thế?”
Họ tìm một quán café.
Vừa bước vào, nhân viên phục vụ đã cười rạng rỡ đi tới.
Nhưng người này chỉ nhìn chăm chăm vào Mộ Dung Trầm Chương. Vẻ ngoài tuấn tú, hàng hiệu toàn thân, với chiếc đồng hồ đeo tay đủ để mua cả tiệm café. Vì vậy trên cơ thể anh ta toát ra khí chất quý tộc.
Đó là lực sát thương vô cùng lớn đối với nữ giới.
Hàng hiệu xa xỉ khiến người khác nhìn là biết ngay. Những thứ mà Mạc Phong mặc trên người cũng không hề rẻ hơn của Mộ Dung Trầm Chương, thậm chí có cái còn đắt hơn, thế nhưng có vứt anh ra mấy trăm con phố thì cũng chẳng có ai muốn nhìn hai lần.
Thật đáng tiếc, những nhãn hiệu khiêm nhường thì lại chẳng có ai nhận ra.
Vì vậy từ khi bước vào cửa thì nhân viên phục vụ này cứ đứng trước mặt Mộ Dung Trầm Chương, coi Mạc Phong là không khí và đoán chắc rằng anh là tài xế của Trầm Chương.
Cùng gã này đi ra ngoài, Mạc Phong có cảm giác bao nhiêu khí chất của mình đều bị chèn ép hết!
Nếu không phải Mộ Dung Trầm Chương chìm đắm quá sâu trong chuyện tình cảm thì e rằng sau này sẽ là một đối thủ khó nhằn!
Mạc Phong muốn đứng vững ở Giang Hải thì nhất định sẽ đụng độ phải lợi ích của giới quyền quý. Sau này xảy ra xung đột với Mộ Dung Trầm Chương cũng là điều khó tránh khỏi.
Anh chỉ muốn Mộ Dung Trầm Chương mãi mãi chìm sâu vào tình ái không dứt ra được.
“Xin hỏi anh cần gì ạ?”, nhân viên phục vụ đứng bên cạnh với vẻ cung kính nhưng ánh mắt thì cứ liếc nhìn Mộ Dung Trầm Chương mãi không thôi!
Mạc Phong tức lắm. Anh mở menu: “Mang hết lên! Thịt bò, tôm, mang hết! Thêm một ly café Secret of Newzeland! Gã đó tính tiền!”
Nhân viên phục vụ nhìn anh với vẻ dè bỉu và khinh thường.
“Lên theo những gì anh ta gọi đi!”, Mộ Dung Trầm Chương cười hào phóng.
“Vâng ạ, anh đợi một lát!”
Nói xong nhân viên phục vụ xấu hổ cầm menu rời đi.
Mạc Phong soi Mộ Dung Trầm Chương từ đầu tới chân, hậm hực nói: “Anh đúng là loại băng hoại đạo đức! Trông ngon giai thế kia, cưa được gái cả thiên hạ, hà tất phải say mê một người?”
“Nếu tôi có thể tiêu sái như người anh em Mạc Phong thì có lẽ tôi đã không gặp nhiều rắc rối như vậy. Nhưng tôi cũng nghĩ thông cả rồi, đã không thay đổi được thì để thuận tự nhiên vậy!”, Mộ Dung Trầm Chương nhún vai khẽ cười: “Cho anh thứ này!”
Nói xong anh ta lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ.
Chiếc hộp trông vô cùng tinh tế, xung quanh còn có phù văn hình rồng.
Chưa nói tới thứ bên trong thì trông vẻ ngoài của chiếc hộp chắc chắn không phải là thứ tầm thường rồi.
“Đây là…”, Mạc Phong nghi ngờ hỏi.
Mộ Dung Trầm Chương đưa ra, cười nói: “Chẳng phải mở ra là biết sao?”
Anh mở khóa hộp, thứ bên trong khiến Mạc Phong lập tức há mồm trợn mắt!
Không phải là bảo bối như anh tưởng tượng, mà là một…hòn đá!
“Giời ạ! Anh chơi tôi đấy à?”, Mạc Phong chau mày, trầm giọng: “Hôm qua cuống cuồng bận bịu vì người phụ nữ của anh, anh lấy thứ này ra để lừa tôi sao?”
Một hòn đá đen xì xì giống hình giọt nước, to bằng cái trứng gà, đây chẳng phải là đá cuội thường thấy sao?
Mộ Dung Trầm Chương vội vàng khua tay: “Đây thực sự là viên đá sao hỏa. Tôi lấy trộm từ két của ông nội đấy. Nghe nói trước đây nó còn phát sáng nhưng không biết tại sao từ khi mang tới nhà Mộ Dung thì lại trở thành hòn đá bình thường”.
“Anh lấy đi thế này, ông nội anh có phát hiện ra không?”, Mạc Phong cũng phối hợp diễn xuất với vẻ lạnh lùng.
Anh ta khoanh tay gật đầu: “Cũng may mà viên đá này giống với đá nhặt ngoài đường. Tôi nhặt một viên na ná, mài dũa đi một chút rồi đặt thế vào! Dù sao thứ này để đó cũng chẳng có ai dùng, không nhận ra đâu!”
Càng nghĩ càng thấy nghi ngờ. Đã cho rằng chưa từng có ai nhìn thấy viên đá sao hỏa, vậy thì tại sao lại thổi phồng lên như vậy.
Mộ Dung Trầm Chương chau mày, sau đó lập tức trở nên nghiêm túc: “Người anh em Mạc Phong, anh nói vậy thì hơi quá. Tôi là người đàng hoàng, việc đã hứa với anh thì nhất định sẽ làm. Nếu anh không tin thì trả lại cho tôi!”
Nói xong anh ta đưa tay ra định lấy cái hộp lại, nhưng Mạc Phong đã đút luôn vào trong túi: “Mơ đi! Đồ bỏ ra còn định lấy lại sao? Tạm thời tin anh, nhưng nếu tôi phát hiện ra anh lừa tôi thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng đấy!”
Cụ thể có phải là đá sao hỏa hay không thì chỉ cần Mạc Phong điều tra trong cuốn sách cổ là biết ngay.
Lúc này tại phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Kim Tư Nhã.
“Nghe nói tính khí của cô ba nhà họ Diệp vô cùng cổ quái, cô ta thật sự sẽ gặp chúng ta sao?”, Mục Thu Nghi nghi ngờ hỏi.
Tống Thi Vũ thì vỗ ngực: “Yên tâm đi, cô ta nợ mình ân tình, chắc chắn sẽ cho chúng ta cơ hội, nhưng còn có thể hợp tác hay không thì mình không biết. Cứ thử đi, tối nay chúng ta cùng đi! Cùng hạ gục cô ba nhà họ Diệp!”
“Cậu từng qua lại với cô ta à, từ khi nào vậy?”