Chương 253: Thu nạp vào hậu cung
Anh mang theo nguyên liệu đi vào bếp, định đóng cửa phòng bếp lại, Mạc Phong liếc nhìn Tống Thi Vũ vẫn còn đang hoảng sợ: "Nguyên liệu hơi lộn xộn. Người đẹp Thi Vũ có thể vào đây giúp tôi một chút được không?”
“Tôi?”, Tống Thi Vũ kinh ngạc ngẩng đầu lên và chỉ vào mình.
"Không phải cô thì còn ai nữa? Vào giúp tôi bóc tỏi!”, Mạc Phong cười hớn hở nói.
Đôi lông mày xinh đẹp của Mục Thu Nghi không khỏi đanh lại, như thể vẫn đang thắc mắc tại sao lại nhờ Tống Thi Vũ đến để giúp đỡ thay vì gọi mình.
Mạc Phong bắt đầu đun dầu ăn trong bếp, anh vừa thái rau vừa đun nước.
Tống Thi Vũ cũng không nhiều lời như trước, cô đứng ở bên cạnh cúi đầu bóc tỏi với tâm trạng nặng nề.
“Sáng nay tôi đã nhận giúp cô một cuộc điện thoại!”, Mạc Phong vừa nấu cơm vừa khẽ nói.
Cô nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi biết…Hơn nữa, quả bom này không phải do anh chơi khăm, đúng không?”
Trước đó Mạc Phong đã cố ý nói như vậy, mục đích là để hai cô gái yên tâm, nếu biết có người gửi bom đến uy hiếp thì chắc họ ngủ cũng không được yên giấc.
Thực ra lúc sáng Mạc Phong nhờ người cầm điện thoại di động đến văn phòng, cô ấy mở ra xem thì thấy có ghi âm cuộc gọi hơn ba phút.
Hơn nữa đó là con số mà cô ấy không muốn nhìn thấy nhất!
Vốn nghĩ là không có chuyện gì đâu, nhưng giờ lại nhận được quả bom hẹn giờ, có trời mới biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
“Có chuyện gì tôi giúp được không?”, Mạc Phong quay đầu nhìn cô ấy và khẽ nói: “Dù sao tôi cũng có ý định sẽ thu nạp cô vào ‘hậu cung’, nếu như có ai bắt nạt cô, nhớ là phải nói cho tôi biết!”
Tống Thi Vũ quay đầu lại trừng mắt nhìn anh nói: "Nỡm, tuổi thì không nhiều nhưng nghĩ thì không ít nhỉ, lại dám nghĩ đến việc bảo chị đây làm ‘hậu cung’ của mình? Anh không sợ cái bà ở ngoài kia giận à?”
“Cô có thấy người đàn ông có bản lĩnh nào mà không tam cung lục viện chưa? Hơn nữa người tài giỏi thì lại càng phải vất vả thôi!”, anh nhướng mày với một nụ cười xấu xa, vẫn rẻ rúng một cách đáng ngạc nhiên.
"Cứ mơ đi! Muốn cưa đổ chị đây thì phải đáp ứng ba lần một trăm tám mươi yêu cầu!”, Tống Thi Vũ hất đầu lên giống như một con thiên nga kiêu ngạo.
Ba lần một trăm tám mươi yêu cầu? Đây đúng là lần đầu tiên nghe nói như vậy!
Mạc Phong tỏ ra khá thích thú và nói đùa rằng: "Ba lần một trăm tám mươi yêu cầu mà cô nói là chỉ cái gì?”
"Cái này mà anh cũng không biết à, lại còn tự nhận là thiên tài! Anh là thiên hạ đệ nhất ngu dốt mới đúng! Thứ nhất phải có nhà một trăm tám mươi mét vuông, thứ hai phải có sổ tiết kiệm hơn một triệu tám trăm tệ, còn cái cuối cùng ấy mà…”, Tống Thi Vũ chớp chớp đôi mắt to đẹp tuyệt đẹp và nhếch mép cười.
Không ngờ, khi người phụ nữ này tỏ vẻ xấu xa thì còn hơn cả đàn ông nữa.
Ba yêu cầu tưởng chừng như vô lý có thể sẽ khó đối với người khác, nhưng đối với Mạc Phong thì...
"Sao hả? Có phải làm khó anh rồi không? Khó là phải rồi, nếu như dễ dàng đáp ứng tất cả các điều kiện thì chị đây cũng không một thân một mình lâu như vậy rồi!”
Cô ấy õng ẹo quay người đi về phía cửa.
"Thật ra... Ngoại trừ yêu cầu cuối cùng ra, hai yêu cầu trước đó đều không có gì cả! Chỉ là yêu cầu cuối cùng của cô có chút quá đáng..."
Tống Thi Vũ quay đầu lại nhếch mép cười: “Sao hả? Không có niềm tin vào bản thân à?”
"Không phải vậy, ý của tôi là tôi thật sự không có!”
"Tôi biết anh không có!”
"Nhưng có thể chấp nhận được không? Nếu như không được, tôi có thể miễn cưỡng cắt bớt đi một chút…”
"Lưu manh..."
Nói xong cô liền bĩu môi rồi xoay người đi ra ngoài.
Mạc Phong cũng rất bất lực, đâu có cách nào khác, đây là vốn liếng của anh, không thể vì cô ấy mà cắt thật được.
Lúc này trong ngôi nhà nhỏ của nhà họ Tô ở Giang Hải.
Vừa ăn xong, Tô Nguyệt vội vàng thu dọn đồ đạc đi vào bếp.
"Chị ơi, để em giúp chị! Mấy việc lao động chân tay này để em làm cho!”, Tô Dương nhanh chóng đứng dậy giúp thu dọn.
Người ta nói người nghèo nuôi con trai, nhà giàu nuôi con gái nên công việc trong gia đình về cơ bản là do Tô Dương đảm nhiệm. Còn về phần Tô Nguyệt, từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng làm việc gì.
Người nhà còn không cho cô ta cầm chổi quét nhà, hôm nay lại chủ động dọn dẹp bát đĩa, chăm chỉ đến mức khiến người ta không thể hiểu nổi!
Tô Dương vừa duỗi tay muốn lấy bát thì liền bị một chiếc đũa quất vào tay.
"Chị, chị làm cái gì vậy?”
Cô ta trừng mắt nhìn Tô Dương, vẻ mặt tức giận nói: "Phắn sang một bên! Có phải trong mắt mấy người, tôi không làm được chuyện gì tử tế không hả?”
“Chuyện này… Chị à, chị lại bị ai chọc tức à?”, Tô Dương tò mò hỏi.
Tô Nguyệt trừng mắt: “Chị phải làm việc, quyết tâm làm một người mẹ hiền vợ đảm!”
Nói xong cô ta liền bưng mâm đi vào trong bếp.
“Ông nội, bà chị cháu bị sao vậy?”, Tô Dương gãi đầu khó hiểu.
Tuy nhiên ông cụ Tô hiểu rất rõ và mừng thầm: “Đợi sau này cháu lớn thì cháu sẽ hiểu. Người đàn ông có máu lạnh vô tình đến mấy cũng sẽ vì một người phụ nữ mà thu lại mũi dùi của mình, một người phụ nữ có phóng túng đến đâu cũng sẽ vì ngưỡng mộ người đàn ông mà vứt bỏ tất cả để nâng khăn sửa ví cho anh ta!”
"Ý ông là…bà chị già đang yêu à?”
Loảng xoảng…
Trong bếp bỗng nghe thấy tiếng đĩa vỡ.
Ông cụ Tô không khỏi thở dài nói: "Thôi được rồi! Ngày mai kêu người mua bộ mới đi! Chắc hôm nay sẽ vỡ nhiều đấy!”
Quả nhiên!
Vừa dứt lời.
Loảng xoảng…
Một loạt tiếng động khác phát ra từ nhà bếp.
Khóe miệng Tô Dương khẽ giật: “Bà chị già này cái gì không nổi trội chứ riêng khoản phá đồ thì là số dzách đấy!”
Tô Nguyệt lúc này mới ló đầu ra khỏi phòng bếp, ngượng ngùng cười nói: "Cái đó...tay trơn quá ấy mà…”
Cô ta nhanh chóng mang tất cả bát đĩa và đống đũa còn lại vào bếp.
“Chị ơi, chị chầm chậm lại, nhà mình không còn đủ bát đâu!”, Tô Dương cười bất lực.
Hứ....
Một luồng sát khí chợt dâng lên.
"Sao hả? Em đang nghi ngờ năng lực của chị hả?”
Tô Dương vội xua tay, cười khổ nói: "Không dám..."
Nhưng vừa quay lại, cô ta đã trượt chân ngã.
Loảng xoảng...
Còn chưa kịp vào trong bếp đã ngã lăn ra rồi.
Ông cụ Tô và Tô Dương phục cô ta sát đất.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!