Chương 190: Nam – Như Nguyệt, Bắc – Khả Di
“Đừng làm như vậy, để người khác nhìn thấy không hay đâu!”, Mạc Phong muốn thoát ra, nhưng khi anh vừa giãy dụa, Từ Giai Nhiên liềm nắm chặt lấy cánh tay anh.
Anh không hiểu hành động này là gì?
Tại sao lại đột nhiên bám dính vào thế này? Người phụ nữ như thế này cho dù có cởi sạch quần áo nằm trên giường, Mạc Phong cũng sẽ kiềm chế không chạm vào cô ta.
Có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi chạm vào.
“Sao hả? Tôi là phụ nữ mà còn không để tâm, anh để tâm gì chứ?”, Từ Giai Nhiên nói với một nụ cười mím chặt.
Hai người đến một vị trí gần cửa sổ, nơi có thể nhìn thấy dòng sông cuộn chảy.
Coi bộ cô ta là khách quen ở đây.
“Cá hồi gia truyền, cho tôi thêm miếng bít tết chín tái, loại còn sống một chút là tốt nhất! Ngoài ra cho thêm một suất tim ngỗng sốt tương!”
Người phục vụ ghi chú vào sổ tay và quay đầu nhìn Mạc Phong: “Xin hỏi anh dùng gì ạ?”
Anh gõ nhẹ lên mặt bàn và mỉm cười: “Cũng giống như cô ấy!”
“Được rồi, xin chờ một chút!”
Nói ra cũng lạ, cả nhà hàng mà chỉ có hai người Mạc Phong và Từ Giai Nhiên.
Bây giờ đang là giờ ăn trưa, không có lý do gì mà nhà hàng ven sông này lại nghỉ kinh doanh.
“Cửa hàng này làm ăn có vẻ không được tốt lắm!”, Mạc Phong cười nói.
Khóe miệng Từ Giai Nhiên nhếch lên một đường cong, ánh mắt cô ta như đang cười: “Bởi vì tôi đã bao chỗ này rồi! Anh có biết vì sao không?”
“Vì tôi?”, anh cười khẩy nói: “Đều lăn lộn trên giang hồ cả, không cần phải vòng vo thế làm gì! Mọi người đều trưởng thành cả rồi! Có hẹn hò không?”
Mạc Phong lúc này đã chắc chắn, người phụ nữ này tuyệt đối không đơn giản!
Sự chán ghét lộ rõ trong mắt anh, nhưng khuôn mặt anh vẫn tươi cười.
Anh không nghĩ rằng chỉ gặp Từ Giai Nhiên có một lần mà người ta đã yêu anh.
“Nhưng quả thực là vì anh mà tôi mới bao trọn nhà hàng, không biết anh có hài lòng không?”
Từ trước đến nay anh luôn đi trêu chọc người khác, nhưng hôm nay không ngờ lại bị một người phụ nữ trêu chọc!
“Cô tìm tôi đến đây không phải chỉ để nói với tôi những thứ này chứ?”, Mạc Phong bưng tách trà uống một ngụm và mỉm cười nói.
Sau đó Từ Giai Nhiên lấy trong túi ra một tấm thẻ, lần này là một tấm thẻ màu tím!
Xét về màu sắc, màu tím có lẽ đại diện cho quyền tối cao và quyền độc nhất vô nhị!
Cấp độ cao hơn thẻ vàng một bậc!
Mạc Phong liếc nhìn chiếc thẻ màu vàng tím trên bàn mỉm cười: “Cô lại có trò gì nữa đây?”
“Đến tập đoàn Từ Thị của tôi đi. Những gì Mục Thu Nghi có thể cho anh, tôi đều có thể cho anh. Những gì cô ta không thể, tôi cũng vẫn có thể cho anh!”, giữa hai hàng lông mày của Từ Giai Nhiên chợt lộ ra chút mê hoặc.
Ngay cả dưới gầm bàn, bàn chân xinh đẹp của cô ta cũng đã di chuyển lên dọc theo đùi của Mạc Phong!
Thật là một ưu vật hiếm có!
Mạc Phong đẩy chiếc thẻ vàng tím cho Từ Giai Nhiên: “Xin lỗi, chỉ vì một ít tiền mà tôi phải phản bội vợ mình? Cô cho rằng tôi giống loại người như vậy sao?”
“Anh không tò mò xem trong đó có bao nhiêu tiền sao?”, Từ Giai Nhiên cười nói.
Anh thản nhiên nhún vai: “Cô có thấy tôi giống người thiếu tiền không?”
Từ Giai Nhiên nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Nếu nói anh không thiếu tiền, thì tại sao anh lại là một nhân viên bảo vệ ở tầng đáy của công ty, và phải ở đây mở một cửa hàng nhỏ?
Nhưng nếu nói anh thiếu tiền, tại sao anh vừa ra tay đã có thể đưa ra được chiếc ‘Trái tim của biển’ giá trị vô song? Chiếc áo sơ mi không mấy nổi trội trên người đây hóa ra lại là một chiếc áo sơ mi độc nhất vô nhị được nhà thiết kế hàng đầu thế giới thiết kế, trị giá hàng chục triệu euro!
Cô ta thực sự không thể hiểu nổi người đàn ông như một câu đố trước mặt mình đây!
Món ăn lần lượt được dọn lên, Từ Giai Nhiên lấy lại thẻ bỏ vào ví: “Nếu một ngày nào đó anh nghĩ thông rồi, có thể đến tập đoàn Từ Thị bất cứ lúc nào!”
“Bảo tôi đến tập đoàn Từ Thị làm việc, cô không sợ dẫn sói vào nhà à? Đến lúc đó mất cả chì lẫn chài, cô Từ tuyệt đối đừng có hối hận đấy nhé!”, Mạc Phong lắc nhẹ rượu vang trong ly và mỉm cười nói.
Cô ta cũng đưa ly rượu vang lên và khẽ chạm ly với anh: “Nếu như tôi đã dám mời anh đến, đương nhiên sẽ có cách để kiểm soát anh! Một con ngựa cho dù có hung hăng cỡ nào cũng sẽ có người kéo được dây cương của nó, không phải sao?”
Cao thủ đánh nhau là nhờ vào nội lực!
Thần thái và tầm nhìn của Từ Giai Nhiên chắc chắn không phải những phụ nữ bình thường có thể so sánh với được!
Bao gồm cả Mục Thu Nghi!
Có vẻ như cô trước đây cô Từ không chỉ đơn giản là đi nước ngoài du học, nếu không cô ta sẽ không tiếp quản một sản nghiệp to lớn của nhà họ Từ ngay khi trở về Hoa Hạ!
Phải biết rằng bên trên cô ta còn có hai người anh trai, xét về vai vế cũng chưa đến lượt cô ta. Nhưng hiện giờ quyền ngôn luận trong tập đoàn Từ Thị đã rơi vào tay của Từ Giai Nhiên, có thể thấy được năng lực của cô ta xuất chúng như thế nào!
Quản lý một tập đoàn Từ Thị không đơn giản như quản lý tập đoàn Kim Tư Nhã. Nhưng người phụ nữ này vẫn xử lý công việc một cách êm xuôi.
Mạc Phong không biết trong tương lai liệu vợ mình có phải là đối thủ của Từ Giai Nhiên trong trò chơi kinh doanh hay không!
Người phụ nữ trước mặt cũng khơi dậy trí tò mò của anh.
“Cô Từ, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, suy nghĩ của cô rất xấc xược!”, trong mắt Mạc Phong lóe lên một tia lạnh lùng.
Tuy nhiên, Từ Giai Nhiên không hề né tránh mà nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.
Không khí như bị cô đặc lại.
Hai đôi mắt nhìn nhau như muốn nhìn thấu nội tâm của nhau.
“Sau này anh sẽ hiểu, chỉ có tôi mới có thể giúp anh đi xa hơn, bay cao hơn!”, đôi mắt như nước mùa thu của Từ Giai Nhiên nhấp nháy.
Hai người trò chuyện rôm rả với nhau.
Tuy nhiên, Từ Giai Nhiên phản ứng rất kỳ lạ, con gái nhà người ta sợ mình sẽ uống say, còn cô ta hình như sợ mình không uống say được vậy!
Hết ly rượu này đến ly rượu khác!
Cô ta uống cạn rượu vang trong tay, lúc lại muốn rót thêm, Mạc Phong liền nắm lấy cánh tay cô ta: “Đủ rồi đấy! Phụ nữ đừng có uống nhiều rượu! Không tốt cho sức khỏe đâu!”
“Anh đang quan tâm đến tôi sao? Có điều không cần đâu. Dù sao trong mắt họ, tôi chỉ là một con bài mặc cả để đổi lấy quyền lợi. Tôi được nuôi dưỡng như vậy là để đổi lấy lợi ích cho gia đình thôi!”, khuôn mặt của Từ Giai Nhiên hơi đỏ lên vì say: “Có lẽ tôi chỉ có thể thoát khỏi gông cùm của gia đình nếu tôi trở thành một người phụ nữ như Bạch Như Nguyệt ở thành phố phía Nam và Nghiêm Khả Di ở thành phố phía Bắc! “