“Ở đây tôi không nuôi kẻ nhàn nhã, nhưng cũng sẽ không bỏ rơi một ai! Những người chấp nhận sa đọa thì có thể lựa chọn nghỉ hưu. Mỗi tháng tôi vẫn sẽ phát lương hưu đảm bảo mọi người sống tốt nửa đời còn lại. Những người nghỉ hữu cố gắng sống tốt! Những người chịu lấy lại danh dự thì tiếp tục ở lại, tiền thưởng gấp đôi nhưng tôi muốn trong thời gian ngắn có thể nhìn thấy ngay hiệu quả".
“Đã hiểu chưa?”
“…”
Giọng nói của Mạc Phong vang lên trong căn phòng và vọng lại trong từng ngóc ngách một cách rõ ràng mang theo khí thế hùng hậu.
Dù có thất bại thì cũng phải thể hiện được thần thái hào hùng.
Cả bốn người đều cúi đầu không dám lên tiếng. Không biết có phải họ đã bị dao động bởi lời nói vừa rồi của Mạc Phong hay không mà không còn nhắc tới việc từ chức nữa.
Lúc này tại tầng hai, Thương Hồng đứng trên lầu nhìn Mạc Phong giáo huấn, khoảnh khắc này cô cảm giác như nhìn thấy hàng trăm vạn hùng binh xếp hàng dài cùng một vị tướng soái mặc áo giáp ở nơi sa trường.
Số lượng không nhiều nhưng thế trận thì mạnh ngút trời.
Với một người mà có thể tạo ra được thế trận của vạn người với khí thế hùng hậu thì không thể phủ nhận Mạc Phong đúng là một tướng soái hiếm có.
Văn có thể an bang trị quốc, võ có thể bình định thiên hạ.
Vì vậy anh có thể tung hoành ngang dọc nhiều năm ở châu Âu như vậy cũng không phải là điều gì vô lý. Anh đã dẫn dắt một tiểu đội trở thành con dao hung hãn nhất khi đó, vượt mọi chông gai, đánh bay mọi khó khăn.
Nếu năm đó Mạc Phong không giải ngũ thì có lẽ bây giờ châu Âu đã không có nhiều việc đến thế. Thế nhưng Thương Hồng cũng không thích anh ngày ngày chạy trong bão lửa bom đạn nơi chiến trường. Cô thấy tình hình hiện tại khá tốt.
Mặc dù không phải là vệ sĩ nhưng anh vẫn báo đáp lại xã hội theo một cách khác, báo đáp lại những người đã từng giúp đỡ mình.
Trong đại sảnh.
Sau khi bị Mạc Phong giáo huấn thì bọn họ chỉ biết cúi đầu im lặng.
“Nói đi nào! Tôi không có thời gian tốn sức ở đây với mọi người đâu. Nếu như người nào chịu từ chức thì sẽ hỗ trợ thêm năm triệu tệ tiền dưỡng lão. Mỗi tháng còn được đưa thêm hai mươi nghìn tệ. Coi như là chút đãi ngộ tôi dành cho mọi người!”, Mạc Phong chắp tay sau lưng trầm giọng.
Nhược Hi đứng bên cạnh cũng thấp giọng: “Còn không rõ sao, thiếu chủ để mọi người tự lựa chọn ở hay đi, đừng có cả ngày khiến người khác hoang mang như thế!”
“Tôi không đi! Tôi vẫn chưa già tới mức phải nghỉ hưu!”