“Đây chẳng phải là Di hình hoán ảnh của nhà họ Đoạn sao?”, Mạc Phong nhìn Nhược Hi và hỏi.
Cô gật đầu. Vậy thì Mạc Phong càng có thể khẳng định đây chính là công phu của nhà họ Đoạn ở Bắc Cương. Di hình hoán ảnh, Lục mạch thần kiếm đều là tuyệt học của nhà họ Đoạn. Nhưng anh không ngờ là bố mình cũng biết.
Hơn nữa ông ấy còn dùng hết sức thuần thục. Mặc dù Di hình hoán ảnh trông ngầu lòi nhưng tiêu tốn rất nhiều nội lực. Không phải là người có nền tảng võ thuật vững chắc thì sẽ không thể học được, mà học cũng chưa chắc dùng được, hoặc dùng được nhưng cũng chưa chắc có thể giết được người khác.
Tương tự như khi bạn chơi game Honor of Kings, cùng là một nhân vật nhưng có người chơi rất giỏi còn bạn chỉ như gà mờ.
Không phải cứ học công phu lợi hại là có thể khiến người khác bị thương. Sử dụng được linh hoạt, quen thuộc một loại công phu thì cũng giống như việc Trương Phong dùng Thái Cực Quyền hằng ngày vậy. Rất nhiều người cao tuổi dùng Thái Cực để rèn luyện cơ thể, vì vậy môn công phu này luôn được coi là môn võ khoa chân múa tay.
Vậy mà môn võ đó lại phát ra uy lực cực kỳ lớn khi ở trong tay Trương Phong. Mạc Phong cũng chỉ lĩnh ngộ được ít bề nổi. Đối với Thái Cực Âm Thủ, Thái Cực Dương Thủ, Định Tử Càn Khôn, anh đều không hiểu.
Trong chớp mắt Mạc Yến Chi đã tới trước mặt Hoàng Phổ Man Ngưu, chưởng hóa móng vuốt vồ tới.
Hoàng Phổ Man Ngưu không còn đánh nổi nữa. Vừa nãy đánh nhau lâu với Mạc Phong khiến thể lực hắn yếu đi nhiều. Nếu không có lửa độc lúc đánh nhau với Thường Vân Sam thì hắn cũng đã chẳng thể khống chế được ông ấy.