Là môn chủ của Ngũ Môn, Nhược Hi có thể gọi hàng trăm người, hơn nữa bản thân cô ấy cũng là một cao thủ. Lần trước ở sơn trang Kiếm Nam là do có sự cố nên mới không thể thể hiện hết được thực lực của cô ấy.
“Tới thật kìa!”, Thương Hồng trốn trong xe nói nhỏ.
Nhược Hi chạy được một đoạn thì khẽ quay đầu lại liếc nhìn chiếc xe. Thương Hồng nhìn qua kính viễn vọng còn thấy cô ấy đang cười.
Rõ ràng là bọn họ đã bị cô ấy nhận ra. Có điều cũng phải thôi vì Nhược Hi cũng đã từng ở bên cạnh Thương Hồng một thời gian.
Đây là hai cô gái vô cùng thông minh, lợi hại. Vì vậy bình thường hai người họ cũng âm thầm đấu đá nhau ghê lắm. Một núi không thể có hai hổ, đồng thời một núi cũng không thể có hai sư tử Hà Đông.
Phụ nữ thường ích kỷ, nhất là những người phụ nữ thông minh. Nếu họ ở cạnh nhau thì xung đột có thể nghiêm trọng tới mức đốt nhà phóng hỏa.
May mà Mạc Phong nhanh chóng tách họ ra, mỗi người một câu lạc bộ, mỗi người mà cơ sở riêng. Người thì giúp Mạc Phong tạo dựng mối quan hệ, người thì giúp quản lý Ngũ Âm Lục Luận tiện thể kiếm thêm tiền cho anh.
Tiếu Nhã ngẩng đầu lên nhìn: “Bị phát hiện rồi à?”
“Vậy mà em cũng cảm nhận được sao?”, Thương Hồng trừng mắt với cô nhóc.
“Điều này thì không. Là do em nhìn biểu cảm trên khuôn mặt chị và đoán ra thôi, chúng ta cũng xuống xe đi!”
Nói xong Tiếu Nhã định mở cửa nhưng bị Thương Hồng giữ lại: “Em ở trong xe, một cô nhóc đi ra ngoài làm gì!”
“Cô nhóc thì làm sao ạ. Không biết chừng chị còn không giỏi bằng em đâu đấy! Em tới giúp anh của em, không phải tới làm loạn, yên tâm, em là người có chừng mực!”