Thương Hồng đang hết sức lo lắng cho Mạc Phong, giờ lại bị cô bé trẻ con này bám lấy. Tính cô vốn tốt nhưng cũng cảm thấy khó chịu. Mặc dù Tiếu Nhã mới chỉ có mười bảy, mười tám tuổi nhưng trong mắt cô, cô nhóc chẳng khác gì một đứa trẻ vẫn còn đang bú sữa mẹ.
“Em biết chị bảo em tự về là có ý gì. Chị đi tìm anh phải không?", Tiếu Nhã cười lạnh lùng.
Thương Hồng bỗng phát hiện đôi mắt cô bé đã chuyển sang màu trắng, không còn nhìn thấy đồng tử nữa.
“Ha ha, quả nhiên trước đó là giả bộ! Rốt cuộc em là ai?”
Tiếu Nhã cúi đầu cười thản nhiên: “Chị đừng quan tâm em là ai. Em không hề có ác ý, chỉ là thích ăn thôi. Anh đối với em rất tốt, anh ấy xảy ra chuyện khiến em cũng hết sức lo lắng. Vì vậy em muốn đi cùng chị!”
“Em cũng thích anh ấy à?”
Tiếu Nhã khẽ lắc đầu: “Em không biết. Nhưng em thấy anh ấy không vui thì em cũng không vui. Mặc dù đôi khi anh ấy khá hung hăng với em nhưng em không hề cảm thấy tức giận, cứ như bị anh ấy mắng là điều đương nhiên vậy. Giống như em và anh ấy trước đây đã từng quen biết! Nhưng em lại không biết là đã gặp ở đâu!”
“Nói nghe mập mờ vậy. Lẽ nào kiếp trước là tình nhân sao?”, Thương Hồng nói với giọng ghen tuông.
Cô nhóc phất tay khẽ cười: “Chị yên tâm, hình như em không có ý tứ đó với anh. Em chưa từng yêu nên không rõ. Nhưng em thích chị lắm, bởi vì chị có thể giúp anh rất nhiều!”
“Có phải là anh ruột của em đâu, gọi ngọt thế! Thật chịu hết nổi với em. Chị có thể đưa em đi cùng nhưng em phải đảm bảo không được chạy linh tinh! Lát nữa chỉ ở trong xe thôi đấy!”
“Tuân lệnh!”
“…”
Cũng không biết Thương Hồng lấy thông tin từ đâu mà biết được là Mạc Phong sẽ tới tòa cao ốc Tân Đô vào tối nay. Khi cô lái xe tới gần tòa cao ốc thì đã dừng lại.
Cô mở hộc xe, lấy ra một chiếc kính viễn vọng và nhìn lên tầng thượng. Khi nhìn thấy Tống Thi Vũ treo lơ lửng trên không trung thì cô đã nín thở: “Ôi trời! Đám người này có phải là điên cuồng quá không! Treo người thế kia thì ai mà chịu nổi chứ!”
Tiếu Nhã nhìn ra ngoài thông qua cửa kính. Lúc này, cô nhóc kéo Thương Hồng ngồi phụp xuống.