Không hiểu sao lúc này Mạc Phong lại vô cùng muốn gặp Bạch Như Nguyệt, cầm chiếc khăn đã được đan xong trong tay, ngượng ngùng cười: "Không có gì, tôi chỉ muốn mới cô ăn sáng thôi, hồi đó... cảm ơn cô!"
Đầu dây bên kia im lặng, sau một hồi cũng không có ai đáp lại.
“Nhớ ra tôi là ai rồi à?”, Bạch Như Nguyệt cười khúc khích.
Mạc Phong cúi đầu cười khổ: "Nếu không phải cô đưa cho tôi áo bông và một nghìn tệ, e rằng tôi đã chết cóng lâu rồi".
"Không phải cám ơn, nếu như không có cậu giúp tôi, có lẽ trên đời này sẽ không còn Bạch Như Nguyệt nữa! Cho nên chúng ta hòa nhau!"
“Được!”, anh gật đầu cười khúc khích: “Đi… Đi đường cẩn thận”.
"..."
Mạc Phong cầm điện thoại cười ngượng ngùng, nói vài câu ngắn ngủi rồi cúp máy, anh còn đang suy nghĩ xem như này thì sau làm sao có thể đối mặt được đây.
Trong quá khứ, Bạch Như Nguyệt thường là đối tượng trong giấc mơ của anh vào ban đêm. Tất nhiên, mơ cái gì thì không cần nói cũng biết, con trai tuổi dậy thì ai chả có nữ thần trong lòng.
Mong nhớ ngày đêm, lúc nào cũng nghĩ đến cô ấy.
Sau khi cúp điện thoại, Mạc Phong dựa vào bệ cửa sổ, lẳng lặng châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.
Ding ding ding--!
Ngay sau đó điện thoại di động của anh lại vang lên.
Cầm lên xem, hóa ra đó là số điện thoại của Từ Giai Nhiên.
“Buổi sáng tìm anh có chuyện gì sao?”, Mạc Phong vừa nói vừa hút thuốc.
Từ Giai Nhiên ở đầu dây bên kia cười ma mị: "Đương nhiên là nhớ anh rồi, anh là người đã cho em nếm mùi vị làm phụ nữ, chẳng lẽ không chịu trách nghiệm sao? Em chờ anh ở khách sạn, muốn đến không?"