Mục Thu Nghi nghe thấy anh lầm bầm bèn hỏi: “Anh đang nói gì vậy?”
“Không có gì. Anh nói tìm chỗ đậu xe khó quá!”
“…”
Sơn trang Kiếm Nam khá lớn, nhưng hôm nay do xe nhiều quá, có tới gần tám trăm chiếc xe đỗ ở đây nên bỗng thành ra chật chội.
Không còn cách nào khác, trong lúc bất lực anh đành phải đỗ ở một bãi cỏ.
Nhưng chiếc xe chưa kịp đỗ thì hai người bảo vệ đã chạy tới: “Này, này, này, chỗ này không đỗ xe được đâu. Mau rời đi chỗ khác đi!”
“Ngại quá, tôi không tìm thấy chỗ nào có thể đỗ xe được nữa. Đỗ một lúc thôi”, Mạc Phong kéo kính cửa xuống, cười hài hòa.
Dù gì hai người bảo vệ này cũng chỉ cố gắng làm đúng trách nhiệm của mình, hơn nữa sơn trang này là của mình, nên người làm việc có quy tắc cũng là điều tốt.
Người bảo vệ đeo kính nhìn thấy Mạc Phong bèn khom người: “Thật ngại quá, tôi không biết là xe của sếp Mạc. Cậu cứ đỗ đi, lát nữa tôi lui xe bảo dưỡng cho cậu luôn nhé!”
“Anh biết tôi à?”, Mạc Phong nhìn bọn họ với vẻ nghi ngờ.
Trong ấn tượng của anh, hình như đầy là lần đầu anh gặp bọn họ.
Một bảo vệ bèn chỉ lên tờ áp phích to tướng treo trước sơn trang. Ở đó có hình của Mạc Phong, viết rằng tưng bừng chào đón sếp của sơn trang Kiếm Nam hôm nay đích thân tới đây.
Anh nhìn thấy bức hình thì không khỏi co giật khóe miệng. Ông nội ơi! Sợ người ta không nhận ra anh sao! Giờ anh có thể không lộ diện thì cố gắng không lộ diện mới phải. Sau lưng còn có không biết bao nhiêu người muốn lấy mạng của anh kia kìa. Rêu rao quá thì khác gì lạy ông tôi ở bụi này.
Lúc này trước cổng sơn trang Kiếm Nam.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!