“Anh ấy bị sao vậy nhỉ?”, Tống Thi Vũ nhìn bóng lưng của Mạc Phong, nghi ngờ hỏi.
Mục Thu Nghi cũng nhìn anh từ phía sau, trong lòng chợt cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ, rõ ràng anh đang ở ngay trước mặt, nhưng sao lại có cảm giác như cách xa tận chân trời? !
Lúc này, cô dường như hiểu rằng khoảng cách giữa mình và Mạc Phong không phải chỉ được đo bằng tiền.
Vì tiền thì Mục Thu Nghi có thể kiếm được, Mạc Phong cũng có thể kiếm được, nên có vẻ nó không quá quan trọng, còn những chuyện anh gặp phải thì không ai có thể giúp anh ngoại trừ bản thân mình!
Sau đó cô hướng ánh mắt về phía Thương Hồng, cô cho rằng chỉ có Thương Hồng mới có thể thực sự giao tiếp được với Mạc Phong.
Ngay cả Mục Thu Nghi cũng có chút ghen tị với cô ấy. Thường thì Thương Hồng không có gì nổi bật, nhưng cô ấy luôn phát huy tác dụng lớn nhất vào những thời điểm quan trọng.
“Mọi người ăn trước đi, tôi đi xem anh ấy một chút. Không có chuyện gì đâu, anh ấy luôn như vậy ấy mà!”, Thương Hồng lộ ra vẻ mặt rất hiểu anh, còn làm động tác tay OK nữa.
Tuy nhiên, vào lúc quay người lại, chính Thương Hồng cũng phải nhíu đôi mày xinh đẹp.
Bởi vì cô ấy biết rằng nếu chỉ là những chuyện thông thường thì anh sẽ không biểu hiện ra ngoài. Một khi anh ấy đã chau mày và đứng hút thuốc một mình thì chắc chắn đó không còn là chuyện nhỏ nữa.
Ít nhất cũng làm cho vị thần lừng lẫy từng một thời làm khuynh đảo thế giới này rơi vào phiền não rồi!
Cạch!
Thương Hồng mở cửa, Mạc Phong không nhìn lại, chỉ cần ngửi thấy mùi nước hoa Philot nhàn nhạt, anh liền có thể đoán ra là ai đến.