Mạc Phong bỗng nảy lên một suy nghĩ nhưng vội vàng lắc đầu không dám suy diễn nữa. Âm Dương châm pháp có khi nào liên quan tới Âm Dương gia không?
Trước đây anh cũng chỉ nghe nói về phương pháp châm cứu này chứ chưa từng tìm hiểu kỹ.
Những người xung quanh thấy Dương Chính Nghĩa múa may quay cuồng thì kinh hãi kêu lên.
“Ôi trời, thần y Dương quả nhiên lợi hại!”
“Chẳng phải sao? Nghe nói những người bốc số đi khám bệnh lên tới hàng chục nghìn người đấy. Lần trước tôi tới bốc số mà phải xếp hàng từ một giờ đêm, vậy mà tới nơi cũng đã có hơn một trăm người xếp trước tôi rồi!”
“Chứ còn gì nữa! Mấy lần tôi muốn hẹn lịch đều không được. Những bác sĩ có lương tâm như thế này giờ ít lắm, không giống ai kia, lấy đường glucose làm thuốc, rồi còn định đuổi người ta đi, sao bệnh viện lại có cái thể loại bại hoại như vậy chứ?”
“Bệnh viện vốn là nơi cứu người, giờ thấy chó mèo gì cũng vào làm được, đúng là mất cả giá trị nghề nghiệp. Tóm lại vẫn là Đông y tốt, không giống Tây y, tôi bị viêm phổi, nằm viện cả tháng rồi mà chẳng có chút biến chuyển gì!”
“…”
Mấy bác sĩ kia chỉ biết cúi gằm mặt. Nếu lúc này mà còn già mồm thì chắc chắn sẽ khiến những người khác thấy phẫn nộ.
Sắc mặc bố của Tống Giai Âm dần trở nên hồng hào, không còn tím tái giống như trúng độc nữa.
Lúc này, sắc mặt hồi phục được như vậy chứng tỏ là việc bị xuất huyết đã được kiểm soát.
“Ọe!”
Bố của Tống Giai Âm lập tức đổ người nôn xuống đất. Ông ấy nôn ra những cục máu đông màu đen.
“Tiếp tục nôn đi!”, Dương Chính Nghĩa ấn mạnh vào huyệt vị sau lưng ông ấy.
Một giây sau, ông ấy lại tiếp tục nôn cho tới khi không thể nôn được nữa. Mùi máu tanh như mùi thịt thối khiến những người có mặt cũng phải nôn khan.
Nhất là mấy bác sĩ kia, bọn họ lập tức bụm miệng và quay đầu chạy ra ngoài.
Cho tới khi nôn ra máu tươi thì Dương Chính Nghĩa mới đặt ông ấy trở lại giường.
“Được rồi! Không sao rồi! Chú ý nghỉ ngơi là được!”, ông ta cất kim châm cứu vào trong hộp rồi chắp tay sau lưng, nói với giọng bình thản.
Làm màu không cần ra vẻ mới chính là đòn chí mạng. Cao thủ thích làm màu thường luôn tỏ vẻ bình thản như vậy.
Lúc này Mạc Phong dựa vào tường, khoanh tay khẽ cười: “Em rằng như vậy vẫn chưa ổn đâu ông Dương!”