Bởi vì cô ấy luôn cảm thấy thế giới của Mạc Phong quá bí ẩn. Đôi khi cô cảm thấy sắp hiểu rõ anh, đôi khi cô lại cảm thấy thực tế vẫn còn kém xa.
“Em muốn nói với anh một chuyện!”, Từ Giai Nhiên đặt đũa xuống, dùng đôi mắt đẹp nhìn anh, trong ánh mắt đầy u buồn.
Mạc Phong nhận ra rằng bị nhìn chằm chằm như thế này có hơi xấu hổ, liền cười ngượng ngùng: "Có chuyện gì cô cứ nói đi, đừng nhìn tôi như vậy, tôi biết tôi đẹp trai nhưng nhìn như vậy cũng ngại lắm!"
"Cuối tuần sau em cưới!"
Mới đầu Mạc Phong còn chưa nghe rõ, vừa ăn vừa cười: "Tôi còn tưởng là chuyện gì, không phải chỉ là kết hôn..."
"Cô nói cái gì?! Cô sắp kết hôn rồi á?!", lúc này anh vô cùng ngạc nhiên nhìn Từ Giai Nhiên.
Mặc dù sự việc này không còn là chuyện gì xa lạ, các gia tộc lớn ở Giang Hải đều biết nhà họ Từ sắp kết thông gia với nhà họ Mộ Dung, thời gian trôi nhanh, cũng sắp đến ngày đó rồi.
“Là Mộ Dung Trầm Chương?!”, Mạc Phong ngẩng đầu nghi ngờ hỏi.
Từ Giai Nhiên khẽ gật đầu: "Ừ".
Cô ấy mở miệng, rõ ràng là vẫn còn điều gì đó muốn nói nhưng cô ấy đột ngột nuốt trở lại.
"Vậy ... anh ta có bằng lòng không !"
Mạc Phong cũng biết Mộ Dung Trầm Chương thích một cô gái tên Trần Nhã. Cô ấy là giáo viên dạy nhạc của trường trung học số 1 Giang Hải. Lần trước, để bảo vệ Trần Nhã, thậm chí anh ta đã tặng cả đá Tam Sinh cho Mạc Phong.
Điều đó đủ cho thấy trong tim Mộ Dung Trầm Chương, Trần Nhã quan trọng hơn Từ Giai Nhiên!
"Anh ta?! Chuyện này không đến lượt anh ta đồng ý hay không đồng ý, chỉ cần ông cụ hai nhà đồng ý, thì bọn em nhất định phải làm theo! Kỳ thật em khá là ghen tị với anh đấy, tự do vô tư lự, dám yêu, dám hận, muốn làm gì thì làm, còn số phận bọn em từ khi sinh ra đã được an bài rồi!"
Từ Giai Nhiên quay đầu nhìn chủ tiệm: "Mang cho tôi hai thùng bia nữa! Anh ấy trả tiền!"
Người đàn ông trung niên nhìn Mạc Phong như thể đang nghe anh nói: "Cậu Mạc, lấy hai thùng thật à?!"