Núi lửa phun trào kết hợp với chuyển động của lớp vỏ sẽ tạo thành địa hình như vậy. Không có gì lạ khi nhiệt độ bên trong cao hơn bên ngoài rất nhiều. Bên ngoài hang động phải mặc hai bộ quần áo nhưng vào bên trong lại có thể cởi hẳn áo khoác.
Môi trường này là nơi linh chi Lửa sinh trưởng điển hình!
“Đừng nhìn nữa, đi nhanh thôi!”, Khương Na ở phía trước hét lên.
Mạc Phong ra hiệu với Trương Phong, hai người vội vàng đi theo về phía trước, càng đi vào bên trong, động lại càng rộng rãi, thậm chí có cả thang đá xuất hiện, giống như đã có người từng sống ở đây.
Sau khi đi qua hang động này, vùng đất phía trước hang động đột nhiên mở ra, có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài, cỏ cây hoa lá xung quanh, bên trong còn có tiếng chim kêu.
Trương Phong hưng phấn vỗ vai Mạc Phong: "Anh Mạc! Nhìn kìa!"
Nhìn dọc theo nơi hắn chỉ, anh bỗng thấy trước mặt có một đám linh chi Lửa rất lớn, hơn nữa chúng đều rất dày.
“Linh chi Lửa!”, hai mắt Mạc Phong sáng lên ngay khi nhìn thấy thứ này.
Anh vội vàng chạy nhanh tới bỏ vào túi xách mang theo, nếu trong túi có linh chi Lửa thì có lẽ bệnh tình của Diệp Đông Thanh sẽ được cứu khỏi.
Diệm Phi nhìn quanh một vòng, khắp nơi đều có thang đá, bàn và ghế dài, rõ ràng là đã có người sống ở đây.
"Tôi không biết là nơi đây đã từng có cao nhân sinh sống đấy, nhưng đúng là người đó biết chọn nơi ở đấy chứ, phong thủy thông hoà thế này cơ mà, trước có sông sau có núi, quả nhiên là nơi thích hợp để tu hành!", Trương Phong gật đầu, nói với vẻ hài lòng.
Xem ra người có thể tìm được nơi này cũng hiểu rõ về phong thủy, nếu như để Trương Phong đi tìm thì chắc hẳn hắn không thể biết được phía sau thác nước này không phải toàn là đá.
Mạc Phong ngồi xổm ở bên nhặt linh chi Lửa cho vào túi. linh chi Lửa này vô cùng tinh xảo, phải dùng vớt ra ngoài cùng với bùn, nếu không sẽ bị khô héo rất nhanh.
Trong khi hái linh chi Lửa, anh đi về phía trước, không để ý nên lại vập đầu: "A! Đau quá!"
Lúc anh ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên tường có khắc một thứ gì đó.
“Mọi người mau tới đây đi, ở đây có thứ gì này!”, Mạc Phong ngoái đầu vẫy tay với bọn họ rồi hét lên.
Mấy người còn lại nghe thấy tiếng động thì lập tức chạy tới, mà Trương Phong chính là kẻ hóng hớt nhanh số một đã lao tới tường đá, nhìn những nét chạm khắc trên tường: "Đây... đây là chữ gì thế, sao tôi không biết nhỉ?"
“Đây là chữ Tiểu Triện, đương nhiên là cậu không biết rồi!”, Mạc Phong bước tới, nhìn những ký tự được khắc, anh chắc chắn rằng đây là chữ Tiểu Triện, hơn nữa còn là dùng kiếm khắc từng nét từng nét một.
Xem ra mức độ phong hóa đã có lịch sử hàng trăm năm, nếu không cũng sẽ không bị phong hóa đến mức này, những nét chữ khắc bằng kiếm đã xuyên vào trong đá, chứng tỏ kiếm khách này có nội lực rất mạnh, chắc chắn là một cao thủ.
“Anh Mạc, anh biết kiểu chữ này sao?”, Trương Phong hỏi.
Mạc Phong nhìn chữ Tiểu Triện khẽ gật đầu: "Ừ, tôi nhìn ra được, lúc trước khi theo sư phụ học công phu trên núi, ông ấy đã đưa cho tôi một cuốn sách tâm pháp nội công viết bằng chữ Tiểu Triện!"
"Vậy thì anh mau dịch cho chúng tôi nghe đi!"
Anh ngẩng đầu lên đọc từng chữ từ phía trên bên phải xuống:
"Lúc biệt ly ta ngồi nơi đây ngẫm,
Duyên mà đến ta khắc tìm đến nhau,
Ba năm đợi đằng đẵng hoá mê muội,
Ắt có ngày người lại về bên ta!