Anh chỉ nhún vai: “Thực ra không cần mọi người nói thì tôi cũng định giúp mọi người như vậy!”
“Thật sao?”, mọi người đồng loạt quay đầu lại kêu lên.
Rõ ràng là họ cũng không ngờ Mạc Phong có thể đồng ý một cách hào sảng như vậy. Nếu giúp Nam Khương hồi phục lại như trước đây thì có lẽ sẽ tiêu tốn không ít tiền của.
Chi phí quá lớn, nếu để nội bộ bọn họ xoay vòng thì có khi mười năm nữa mới có thể khôi phục lại diện mạo vốn có của Nam Khương. Ba tháng mới chỉ là hồi phục cơ bản còn việc kiến thiết thì ít nhất phải mười năm.
Không có tiền để phát lương, để tiêu dùng thì mọi người sẽ không chịu lao động. Vì vậy tiền là Tiên là Phật.
“Cậu nhóc, số tiền này không phải là con số nhỏ đâu, cậu có không?”, trưởng lão Tôn nhìn anh với vẻ nghi ngờ.
Mạc Phong quay qua khoanh tay hừ giọng: “Cho cá chẳng bằng cho cần câu! Tôi có thể giúp mọi người tự kiếm tiền, hơn nữa còn kiếm được nhanh và là đồng tiền sạch sẽ".
“Ồ! Công việc gì vậy?”
“Lụa Nam Khương, ngọc Bắc Cương đều là những thứ mà thế giới bên ngoài rất yêu thích. Mọi người chỉ cần sản xuất, tôi sẽ giúp tạo kênh bán. Tiền kiếm được tôi không lấy một đồng, giao lại cho mọi người hết, chỉ cần sản phẩm của mọi người tốt thì chưa tới ba tháng là có đủ tiền để xây dựng lại, thế nào?”
“…”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!