Mặc dù kế hoạch này có chút mạo hiểm, nhưng đến nước này cũng không còn cách nào khác!
Hắc Long lao về phía Diệm Phi, muốn nuốt chửng cô.
Nhưng Mạc Phong đã lao tới trước, dùng lực đẩy Diệm Phi ra, hét lên: "Đỡ lấy cô ấy!"
"Được!", Trương Phong vội vã tiến lên ôm lấy Diệm Phi đang rơi xuống.
Trong lúc vội vã, hai tay của Trương Phong cũng không còn được lịch sự như mọi khi, vô tình đặt lên vị trí không nên chạm vào.
Bốp!
Diệm Phi tát Trương Phong bốp một cái, hằn học nói: "Sờ vậy đủ chưa? Bỏ tay ra ngay!"
"Tôi... ban nãy chỉ là vô tình. Sao lúc anh Phong ôm cô, cô lại không tát anh ấy? Bàn tay của anh ấy còn "hư hỏng" hơn của tôi mà!", Trương Phong ấm ức ôm mặt.
Ban nãy quả thực chỉ là vô ý. Trước đó, Mạc Phong cũng từng đỡ Diệm Phi lúc cô bị Hắc Long hất ra, bàn tay của anh còn thám hiểm tận bên trong ấy chứ!
Thế mà Diệm Phi không những không đánh Mạc Phong mà còn cảm ơn anh. Cùng một việc mà phân biệt đối xử với Trương Phong như vậy.
Lúc này trong đầm Bích Thu, sau khi Mạc Phong đẩy Diệm Phi ra, Hắc Long há cái miệng nồng nặc mùi máu tanh lao về phía Mạc Phong.
Mạc Phong dùng kiếm gang mồm nó ra, khiến nó không thể khép miệng vào được.
Nhưng con rồng này như thể đang phát điên, cứ thế lao xuống nước. Có lẽ nó lại muốn giở mánh cũ!
"Xong rồi xong rồi! Lại bị lôi xuống nước rồi!", trưởng lão Tôn đứng bên cạnh giậm chân bình bịch thương tiếc nói.
U Mộng lúc trước cũng bị lôi xuống nước, lúc trở ra đã chỉ còn là một đống xương.
Trưởng lão Linh cau chặt mày lại, chăm chú nhìn xuống mặt nước.
Lúc này mặt đầm Bích Thu vô cùng yên ắng. Ngoài mực nước đang không ngừng dâng cao thì không có gì khác thường.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!