Bạch Doanh mở cửa một ngôi nhà gỗ ở hướng chính Đông của mười tám trại Nam Khương rồi bước vào. Cảm giác buồn bã và chua xót dấy lên trong lòng cô.
Đây là ngôi nhà gỗ nhỏ nơi bà và ông của cô ấy thường ở, nằm trong một khe núi, bình thường ít có người qua lại, nhưng đầm Bích Thu xả lũ đã khiến nước tràn cả vào đây.
Mở cửa bước nhanh vào, vội đẩy chiếc tủ kia sang một bên, bên trong xuất hiện một cánh cửa đá, Bạch Doanh đưa tay vào khoảng trống cạnh cánh cửa đá, cánh cửa như cảm ứng, từ từ xoay ngược chiều kim đồng hồ.
Bên trong là một chiếc băng đô và một cây quyền trượng, đây là thứ mà Thánh nữ đời trước của Nam Khương giao cho bà cô, nói là nếu sau này Bạch Doanh muốn sử dụng chúng thì hãy đến lấy.
Cô ấy không ngờ rằng mình sẽ thực sự phải dùng đến nó!
Phía nam đầm Bích Thu.
Đám người Mạc Phong đều leo vào trong ba ngọn tháp. Trước đó, tháp Pháp, tháp Võ và tháp Trí đều chật cứng người đứng. Khương Na đã hôn mê. Có vẻ như ít nhất đã tiêu hao 50 năm tuổi thọ, nhưng vẫn không thể ngăn chặn tất cả, một cánh én nhỏ sao có thể làm nên mùa xuân chứ!
Cho dù Khương Na có hi sinh cả tính mạng cũng không thể thay đổi được cục diện này!
Nhưng có một điều kỳ lạ là tuy tóc Khương Na đã bạc trắng nhưng khuôn mặt vẫn như một cô bé mười mấy tuổi, ai không biết còn nghĩ cô ấy nhuộm tóc trắng.
"Nước dữ quá! Làm sao bây giờ!", Mạc Phong cũng bối rối, thật sự không biết phải làm sao.
Mặc dù Trương Phong có thể thao túng nước trong đầm Bích Thu như Khương Na, nhưng con Giao Long kia là vua của con đầm, tấn công nó bằng nước chắc chắn chỉ như gãi ngứa cho nó thôi!
Diệm Phi đứng trên ngọn tháp, nhìn về phía xa, cơn lũ ập đến như một con thú dữ.
"Nếu dựa vào tốc độ nước dâng hiện tại, chỉ cần một giờ, mười tám trại Nam Khương sẽ biến mất".
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!