Những người trong đầu chỉ có đánh đánh chém chém hay đi tìm đối thủ mà bắt họ nói dối thì có mà khó như lên trời.
"Bố nuôi đừng lo lắng, không phải còn một tầng nữa sao? Trưởng lão Tôn được mệnh danh là thiên tài của Nam Khương mà, chắc chắn không thể vượt qua dễ dàng như vậy đâu!", Vưu Giai Hàng đứng ở bên cạnh nhẹ giọng nói.
Nếu là trước đó thì Xích Ly chắc chắn sẽ bật cười khà khà, dù sao thì thiên tài Nam Khương này quả thật nổi tiếng thông minh, không chỉ thành thạo tiếng Hoa Hạ mà còn nói được nhiều thứ tiếng nước ngoài, nếu ngẫu nhiên hỏi một câu tiếng nước ngoài thì người bình thường ai mà trả lời được chứ.
Nhưng Thương Hồng trong thời gian ngắn đã có thể lên tới tầng bảy. Đây là chuyện người bình thường có thể làm được sao?
“Con lập tức cầm lấy binh phù này đến vịnh Lương Thuỷ điều toàn bộ quân của chúng ta!”, Xích Ly lấy ra một mặt dây chuyền hình con hổ.
Đây là binh phù có uy quyền nhất của trại Đông Bảo.
Trước mắt đã có mười ba trong số mười bảy trại đã gia nhập phe của Xích Ly, số người đã lên tới tám mươi nghìn người. Nếu so sánh với thế giới bên ngoài thì không đáng là bao, nhưng trong mười tám trại Nam Khương đã bị đóng cửa này thì tám mươi nghìn binh lính đã đủ để thành lập một quốc gia mới.
“Bố nuôi, chúng ta huy động hết tám mươi nghìn binh lính qua đây sao ạ?”, Vưu Giai Hàng ngạc nhiên hỏi.
Xích Ly khẽ gật đầu: "Đúng vậy! Bất kể tình hình chỗ trưởng lão Tôn ra sao, chúng ta cũng nên bắt đầu hành động, chỉ được phép thành công, không được thất bại! Tám mươi nghìn người này phải được huy động tách ra, bằng không sẽ rút dây động rừng. Sau này bố gây dựng được sự nghiệp lớn nhưng bố lại không có con trai, thì ngôi vị đó sớm muộn gì cũng sẽ là của con! Đừng suốt ngày thần hồn điên đảo vì con bé đó nữa, con gái của bố đầy ra, đứa lớn đứa nhỏ đều gả cho con hết!"
"Cảm ơn bố nuôi nhưng không cần đâu. Tình hình hiện tại chưa ổn định nên con cũng không muốn để tâm quá nhiều đến chuyện đôi lứa! Vậy bây giờ con sẽ điều động tất cả quân phòng thủ ở phía Nam Kim Cốc, phía Bắc sông Hoài, phía Tây sông Ninh, và phía Đông Nhĩ Hải qua đẩy để tuân theo lệnh của bố!”, Vưu Giai Hàng siết chặt nắm đấm cung kính nói.
Xích Ly xua tay: "Đi đi! Việc này giao cho con thì bố yên tâm rồi!"
"..."
Sau khi nhận được binh phù, Vưu Giai Hàng lập tức quay người rời khỏi đám đông.
Sau khi thấy hắn rời đi, nụ cười của Xích Ly dần biến mất, ông ta gọi người đàn ông trung niên đứng bên cạnh: "Đi theo cậu ta, tìm cách trừ khử! Nhớ là nếu giết một lần không thành công thì lập tức dừng tay! Hiểu chưa?"
“Tôi… hiểu rồi ạ!”, người đàn ông cũng gãi đầu tỏ vẻ khó hiểu.
Có lẽ là hắn không hiểu tại sao bình thường hai người này bố bố con con, nhưng bây giờ Xích Ly lại muốn ra tay với Vưu Giai Hàng.
Ý đồ này của ông ta chắc chắn không phải đột nhiên nảy sinh, có lẽ đã rắp tâm từ rất lâu rồi, bởi vì ông ta không cách nào yên tâm, toàn tâm toàn ý tin tưởng Vưu Giai Hàng, tuy rằng thỉnh thoảng có để hắn làm việc cho ông ta, nhưng thực chất lúc nào cũng đề phòng.
Bởi vì Xích Ly biết Vưu Giai Hàng thích Bạch Doanh, hơn nữa còn là thanh mai trúc mã tình cảm sâu đậm, nếu để hắn ra tay với Bạch Doanh thì chắc chắn hắn không thể làm được.
Khả năng cao còn cắn ngược lại ông ta ấy chứ, trong quá trình đấu tranh đòi quyền lực, bất cứ ai cũng là vật hi sinh!
Chỉ có một kẻ chiến thắng, những người còn lại sẽ là bàn đạp.