Chương 919
Những người lính xông vào nhà cô ấy trước đây đều thuộc cấp thấp nhất của trại tuần tra, giống với quản lý thành phố bên ngoài, không có sức chiến đấu, cũng không được xếp vào hàng ngũ chính quy, do người dân tự tổ chức, chủ yếu giám sát an ninh xung quanh.
Tuy nhiên, những người do Diệm Phi đưa tới không giống thế, là một đội khá thiện chiến ở mười tám trại Nam Khương, có hàng vạn người, tất cả đều nằm trong tay cô gái này.
Ở đây phụ nữ có quyền cao hơn nam giới. Do việc tế lễ đều phụ thuộc vào phụ nữ nên từ xa xưa Nam Việt đã có phong tục trọng nữ khinh nam, tuy rằng sau quân chủ có mấy đại tế sư nhưng mấy người này đều là nữ.
Họ kiểm soát các bộ phận quan trọng như tài chính, quân đội, kho gạo, kho muối,… theo cách này, hoàng đế coi như không có quyền hạn gì.
Cho nên khi Hoàng Doanh nhìn thấy Diệm Phi tới, liền nghĩ cô ấy tới đây để thị sát, sau núi có chuyện chắc chắn phải đứng ra lo liệu, cho nên mới ngốc nghếch đi chỉ đường cho bọn họ.
Mấy người được áp giải lên một chiếc xe chở tù kiểu xưa, cho phép thò đầu ra ngoài, nhưng tất cả tay chân đều bị trói.
“Anh Mạc, anh nghĩ họ sẽ đưa chúng ta đi đâu?!”, Trương Phong tựa vào xe tù, yếu ớt nói.
Sau khi đánh với Hoàng Linh Khê lâu như vậy, cơ bản hắn đã kiệt sức rồi, đừng nói đến việc hắn nằm lả xuống, ngay cả Mạc Phong, người đã làm bảo vệ nhiều năm như vậy, lúc này cũng đang tựa vào xe tù.
“Cậu hỏi tôi, làm sao tôi biết, nhưng cậu có thể hỏi cô gái cưỡi ngựa phía trước!”, Mạc Phong chỉ tay về phía Diệm Phi đang ngồi trên xe ngựa phía trước.
Trước đây còn tưởng rằng mười tám trại Nam Khương này là một cái thôn nhỏ, nhưng ngồi trong xe tù, sau khi đi mãi vẫn chưa tới, Mạc Phong đoán chừng khu vực này ít nhất có hàng trăm cây số đều thuộc phạm vi quản lý của bọn họ.
Trương Phong ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Diệm Phi cười lạnh: “Mỹ nhân, cô định đem chúng tôi đi đâu?!”
“Đã là kẻ đột nhập, đương nhiên sẽ bị tống vào ngục! Chỉ có người đẹp trai mới có thể vào ngục, người xấu xí chỉ có thể bị trói ở cột đá bên ngoài cho chó hoang ăn!”, Diệm Phi nghiêng đầu cười xấu xa.
Nụ cười này có chút kỳ quái, nụ cười của cô gái này quả là quái dị.
Khiến người ta nhìn thấy cả người đều sẽ run lên, Trương Phong nhanh chóng quay đầu nhìn Mạc Phong, trầm giọng nói: “Anh Mạc, anh không phải là chúa tán gái sao? Nhỏ này tôi chịu rồi, đến lượt anh đấy! Anh khiến cô ta yêu anh đi, thế không phải chúng ta sẽ được thả sao?!”
“Não cậu bị úng nước hả? Đừng nói nhảm nữa?”, Mạc Phong giơ chân đạp cho hắn một cái.
“…”
Không biết đã đi được bao lâu, cuối cùng cũng đến một nơi tương tự như cung điện.
Sau khi mấy người được áp giải ra khỏi xe, Trương Phong và những người khác bị tách khỏi Mạc Phong.
“Này! Cô đưa họ đi đâu vậy ?!”, Mạc Phong ngẩng đầu nhìn Diệm Phi ở trước mặt mình, hét lên.
Cô ấy chỉ hơi quay đầu lại, cười lạnh: “Đừng lo, tôi sẽ không để bọn họ chết đâu”.
“Thế cô dẫn tôi đi đâu vậy?!”
“Về phòng ngủ của tôi!”
“…”
Mạc Phong không khỏi lập tức dừng bước, hóa ra căn nhà giống như cung điện này lại là nơi cô ấy ở.
Chả nhẽ cô gái này trúng tiếng sét ái tình với mình rồi? !
Sao có cảm giác hơi vớ vẩn! Sức hấp dẫn của mình lớn đến vậy sao? !
“Tôi là người nghiêm túc! Bán thân nhưng không bán nghệ!”, Mạc Phong nói nhanh, lấy hai tay che quần áo.
Nhưng vội lắc đầu: “Không! Là bán nghệ không bán thân!”