Chương 899
Mạc Phong đưa tay phải sờ sờ cằm trầm tư một hồi: “Bơi theo lối này, chúng ta đừng đi vào khu trung tâm thành phố. Chúng ta vào rừng cây ven đường nghỉ ngơi một lát rồi tính tiếp!”
Sau khi thương lượng một hồi, tất cả mọi người đều đồng ý, nếu họ bị người dân của mười tám trại Nam Khương phát hiện vào lúc này, thì quả là một điều kinh hoàng.
Sau khi bơi đến chỗ ngọn lửa yếu ớt ven đường, cả bốn nhanh chóng leo lên, nhưng đột nhiên có tiếng bước chân dày đặc dồn dập.
“Có người tới! Tìm chỗ trốn mau!”, lúc này, Triệu Vô Cực cảnh giác cảm nhận được cách đó không xa có rất nhiều tiếng bước chân người.
Sở Nam Thiên ngẩng đầu, nhìn về phía cây đại thụ trước mặt mọi người: “Hay là húng ta đi lên đi?!
Chúng ta trốn trước đã!”
“Được!”
Có tiếng bước chân từ xa đến gần, cũng có tiếng kèn rất lạ.
Âm thanh trầm thấp như tiếng rống của loài bò, tiếng bước chân bốn phía càng lúc càng gần.
“Nhanh! Lục soát kỹ xung quanh cho tôi, có kẻ đột nhập!”
“Đội thứ nhất đi bên này, đội thứ hai đi vào con hẻm nhỏ, đội thứ ba kiểm tra cẩn thận dọc theo bờ hồ.
Nhớ kỹ, bất kể là ở đâu, nhất định phải lục soát thật kỹ cho tôi. Nếu thật sự phát hiện kẻ đột nhập thì giết chết không tha!”
“Vâng!”
Bang bang bang bang!
Đội quân chỉnh tề tản ra tứ phía.
Ngay cả việc phòng vệ của mười tám trại Nam Khương cũng trật tự không kém gì bên ngoài, nếu là ở thời xưa thì việc huấn luyện quân đội của nước Nam Việt cổ tương đối tiên tiến.
Bởi vì Mạc Phong nhìn thấy tên dẫn đầu chỉ huy binh lính dùng cử chỉ và cờ hiệu không khác gì các đội đặc chủng hiện nay.
Có vẻ như việc họ vừa nhảy xuống hồ đã được thôn Tiểu Trại thông báo tới đây.
Cũng may là không lên bờ luôn, nếu không chắc chắn sẽ bị tóm gọn.
“Thiếu chủ! Chúng ta phải làm sao bây giờ, nếu bọn họ tìm kiếm ở đây cả đêm, thì chúng ta cũng không thể tiếp tục ngồi ở chỗ này được?!”, Sở Nam Thiên bên cạnh nói nhỏ.
Mọi người đã quá mệt mỏi, trời lại về đêm. Dù có ngồi trên cây một đêm, cũng không thể giải quyết vấn đề sinh lý trên cây được.
Mạc Phong nhìn những ngọn đuốc bay tới bay lui, tuy rằng không thấy nhiều người, nhưng chỉ nhìn đám đuốc và tiếng bước chân thôi thì ít nhất cũng phải có đến ba trăm người.
“Đi! Đi xuống thôi!”, Mạc Phong vẫy vẫy tay nhẹ nói.
Cả bốn người nhảy khỏi thân cây xuống bụi cỏ kêu ‘soạt’ một cái.
Ngay lập tức, bị một vài người đi ven đường chú ý tới.
“Ai đó?!”
Mấy người lính với vũ khí bước vào bãi cỏ.
Loảng xoảng ——!
Bùm–!