Chương 896
Mới hiệp đầu mà đã khó nhằn thế này thì biết đối phó thế nào.
“Cậu là đạo sĩ, cậu nghĩ cách đi chứ!”, Mạc Phong giậm chân đầy tức giận.
Trương Phong cũng gãi đầu: “Tôi cũng đang nghĩ đây mà! Vừa rồi tôi phát hiện ra chỉ cần có ánh trăng là tôi có thể sử dụng dương khí của mình, và đạo thuật cũng vậy!”
Mặt trăng sao?
Mọi người nhìn lên trời, vừa đúng lúc mặt trăng bị mây che mất.
“Vậy giờ cậu không có cách nào à?”
Hắn cười lúng túng: “Tạm thời là như vậy!”
“Trời! Cậu định chơi nhau đấy à!”
Mạc Phong chửi một câu rồi lập tức phóng ra dương khí. Đối phương chỉ cần là âm hồn thì chắc chắn sẽ sợ dương khí mạnh.
Quả đúng như vậy. Đám âm binh ở phía xa bỗng rùng mình, mặc dù chúng không lùi lại nhưng rõ ràng là đang sợ hãi.
“Ha ha, bọn chúng sợ dương khí, mọi người hãy phóng nội lực ở trong đan điền ra đi! Mặc dù không có tác dụng lớn nhưng cũng sẽ khiến chúng sợ hãi một lúc!”
Ai cũng phóng nội lực trong đan điền ra tới cực hạn nhưng không thể làm hại thể chất của đám âm binh.
Mạc Phong đấu tay đôi với một tên tướng soái, nói thẳng ra là bị tấn công.
Mặc dù đám âm tướng hết sức kiêng dè luồng dương khí hùng hậu trên người họ nhưng cũng chỉ tạm thời hòa hoãn được sự công kích của chúng mà thôi.
Vụt~ Con dao cong trong tay âm tướng kia phóng tới, chém mạnh xuống.
“Chết tiệt!”, Mạc Phong bỗng gầm lên.
Vừa rồi anh không để ý phiá sau lưng tên âm tướng này còn có một con dao nữa.
Lúc này, Trương Phong vẽ một trận pháp dưới mặt đất, ngẩng đầu lên thì thấy mặt trăng vẫn bị mây đen giăng kín.
“Ông trời ơi ông giãn mây ra dùm cái, xin ông đấy!”, hắn chắp tay vái trời.
Lúc này âm binh thấy Trương Phong làm trò bèn vung đao tới.
Cũng đúng lúc này mây đen tản ra, ánh trăng chiếu thẳng xuống trận pháp mà hắn mới vẽ. Trong nháy mắt trận pháp sáng bừng lên, đám âm binh đang lao tới lập tức bị hồn bay phách tán!
Trương Phong thấy trận pháp có tác dụng bèn gọi mọi người: “Mau tới chỗ tôi!”
Mạc Phong bị âm tướng đuổi chạy tán loạn, lại không đánh được người ta nên đành chạy lòng vòng kéo dài thời gian, đợi đến khi Trương Phong có thể bố trí xong trận pháp.
“Mau vào bên trong trận pháp!”
Triệu Vô Cực và Sở Nam Thiên nghe thấy vậy bèn nhìn nhau rồi chạy tới.
Trận pháp này không lớn lắm, vừa đủ đứng được bốn người.
Đám âm binh giống như sóng triều vồ về phía bọn họ, thậm chí những người đứng trong thôn cũng quay người một cách quỷ dị và lao tới.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!