Chương 892
Hôm nay tôi sẽ thay trời hành đạo!”
Trương Phong giậm chân một cái, dưới chân lập tức xuất hiện một trận Bát Quái, nhưng một lúc sau, trận hình biến mất, cho dù hắn có giậm chân như thế nào trận hình cũng không xuất hiện.
“Cậu có làm được không thế? Không được thì tôi vung kiếm chặt đứt đám cây này cho xong!”, Mạc Phong huơ thanh kiếm Tàn uyên trong tay, trầm giọng nói.
Nhưng ngay sau đó, anh kinh ngạc nhìn đôi tay của mình: “Tại sao Kỳ Môn Độn Giáp của tôi lại không sử dụng được chứ?”
Bất kể anh làm thế nào cũng không cảm nhận được dương khí trong cơ thể, tựa như chúng đã bị phong tỏa.
“Thiên Địa Vô Cực, Ứng Biến Vô Đình, Kiểm Tu Vạn Vật, Trường Thinh Vô Vân, cấp cấp như luật lệnh!”
Trương Phong cầm trong tay một lá bùa, giậm chân một cái rồi lập tức lao tới.
Lá bùa dường như có ý thức, vừa bay tới thân cây là bốc cháy phừng phừng.
Rắc!
Thân cây lập tức bốc cháy, Mạc Phong cũng lao tới như bay, anh vung kiếm Tàn Uyên trong tay chặt đứt toàn bộ cành cây rậm rạp to bằng nửa người.
“Thiếu chủ! Cây cối xung quanh đều không được bình thường!”, Sở Nam Thiên lúc này kinh hãi kêu lên.
Cây cối xung quanh càng ngày càng tiến gần bọn họ, tựa như dưới gốc cây có một đôi chân có thể di chuyển như con người.
Mạc Phong cũng càng lúc càng cảm thấy có gì đó không đúng: “Mau cầm túi lên, rời khỏi nơi ma quái này!”
“Bùa bốc cháy! Thiêu chết những thứ này đi!”, Trương Phong lấy từ trong ba lô ra mấy lá bùa ném tới chỗ cây ăn thịt người.
Mạc Phong thấy Trương Phong vẫn đang vật lộn đang đánh nhau với loài cây đã thành tinh này, lập tức kéo hắn đi: “Đi thôi! Để dành một ít bùa, sau này còn gặp nhiều chuyện phiền phức mà. Cậu dùng hết rồi thì lát nữa không còn gì mà dùng đâu!”
“…”
Anh kéo Trương Phong đi không phải là vì hắn không đánh lại được cây ăn thịt người, mà là vì tốn quá nhiều thời gian, hơn nữa tên này không nói lời nào đã định phóng hoả đốt cây, nhỡ không kiểm soát được thì chẳng phải đốt luôn cả một ngọn núi à?
Bốn người bọn họ cầm lấy ba lô, lập tức chui qua khe hở giữa đám cây rồi lao ra ngoài, sau khi thoát bảng, bọn họ mới phát hiện đám cây này thật sự đang di chuyển.
Có lẽ ngay từ lúc họ đang nấu mỳ thì đám cây này đã lặng lẽ tiến đến gần họ.
Từng chút từng chút bao vây rồi phong ấn hết thảy không khí, chúng có suy nghĩ y như con người vậy, xem ra mọi thứ trên ngọn núi này đều dị thường!
“Thiếu chủ! Chúng ta đi đâu bây giờ? Không thể ở trong thôn, chỗ này lại có cây ăn thịt người, mà chúng ta cũng không thể xuống núi được chứ?”, Triệu Vô Cực cũng giậm chân thở dài.
Không tìm được đường lên núi, thôn Tiểu Trại này lại là cổng vào mười tám trại Nam Khương, nếu không có người am hiểu thì có lẽ cả đời cũng không tìm được.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!