Chương 890
Trong thôn núi nhỏ này mà vẫn có một ngôi nhà nhỏ ba tầng, quả nhiên là đãi ngộ mà chỉ có trưởng thôn mới được hưởng.
“Vào nhà đi, tôi rót nước cho các cậu uống!”, ông lão đi trước vẫy tay mời mọi người.
Đi bộ một quãng đường dài mà không nhìn thấy nổi một người dân nào, thật không thể tin được, nếu tất cả mọi người đều rời đi, tại sao một mình lão ta lại ở lại đây chứ?
Mấy người họ đẩy cửa bước vào, còn trưởng thôn thì đi thẳng vào trong phòng nói là muốn rót nước nóng cho họ.
“Mọi người ngồi nghỉ ngơi đi, mệt quá!”, Mạc Phong thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngồi bệt xuống ghế.
Lúc này, Triệu Vô Cực vội vàng kéo tay áo của Mạc Phong như vừa nhìn thấy điều gì đó khó tin: “Thiếu chủ, cậu mau nhìn xem đây là cái gì?”
Anh đứng lên nhìn về phía trên tường, lập tức sầm mặt xuống: “Cái này… Sao có thể chứ?”
Bức ảnh treo trên tường hóa ra là di ảnh của trưởng thôn, nếu trưởng thôn đã chết, người vừa rồi dẫn bọn họ vào nhà là ai?
“Người vừa rồi là ai?”, Mạc Phong kinh ngạc kêu lên.
Triệu Vô Cực và Sở Nam Thiên nhìn nhau rồi lập tức bước vào phòng.
“Thiếu chủ!”
Vừa bước vào trong, hai người họ chết sững.
Nghe thấy tiếng động, Mạc Phong và Trương Phong vội vàng bước nhanh vào phòng.
Phía sau phòng khách có một chiếc quan tài màu đen, vị trưởng thôn đi vào đã biến mất không còn tăm hơi.
Mạc Phong bước tới nhìn xung quanh, cố gắng đẩy quan tài ra, nhưng Triệu Vô Cực đã nắm lấy anh, trầm giọng nói: “Thiếu chủ! Loại chuyện này nên giao cho chúng tôi thì hơn!”
“Đúng vậy, chúng tôi có thể chết, nhưng cậu thì không được. Lão Triệu và tôi sẽ lo liệu việc này! Không phải chỉ là một cái quan tài thôi sao?”, Sở Nam Thiên cũng cười nói.
Cả hai cùng hợp sức để đẩy nắp chiếc quan tài ra, những tưởng bên trong sẽ có thứ gì đó giống như thây ma nhảy ra, nhưng không ngờ thứ họ nhìn thấy lại chỉ là một bộ xương khô.
Hơn nữa, nhìn kích thước của khúc xương trắng này, có vẻ như có chiều dài bằng với vị trưởng thôn mới đi vào ban nãy, thậm chí quần áo cũng giống hệt.
Rõ ràng hai người còn lại cũng nhận thấy được điều này nên ngơ ngác nhìn nhau.
“Đi! Mau ra khỏi ngôi nhà này!”, Mạc Phong giận dữ kêu lên.
Anh lập tức quay lại định đi ra ngoài, nhưng vừa bước tới cửa, cánh cửa gỗ đã đóng sầm lại.
“Thiếu chủ! Cậu nhìn này!”, Sở Nam Thiên lúc này lại hét lên.
Quay đầu nhìn bỗng thấy trong góc phòng khách có bốn linh vị, thoạt nhìn cũng không có gì khác thường, nhưng điều kỳ lạ là trên bốn linh vị lại viết tên bốn người họ!
Mạc Phong, Trương Phong, Sở Nam Thiên, Triệu Vô Cực.
Trên tường dần dần hiện lên một hàng chữ viết bằng máu: Kẻ nào xâm phạm Nam Khương ắt phải chết!
“Giả ma giả quỷ!”, Mạc Phong lập tức cầm trong tay kiếm Tàn Uyên, rót dương khí của mình vào, sau đó thanh kiếm lập tức phóng lớn.
Kếm Tàn Uyên trong tay anh khẽ động, cánh cửa gỗ bỗng vang lên tiếng động răng rắc!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!