Chương 889
Như con rắn ban nãy, rắn bình thường chỉ dài khoảng một mét, nhưng con vừa rồi là hai mét, gấp đôi kích thước.
Để leo lên đỉnh núi, hầu như họ phải dùng tay leo lên từ từ.
Hơn nữa không khí càng ngày càng loãng, đi vài bước cũng phải hít thở sâu mới chịu được.
Cũng không biết đã leo bao lâu nữa, bọn họ căn bản không thể nào nhìn thấy mặt trời bên ngoài, vì vậy không thể biết chính xác lúc này là mấy giờ.
“Tìm một chỗ nghỉ ngơi cái đã!”
Trương Phong nhìn xung quanh thở hổn hển nói: “Thể lực của tôi thật sự không thể trụ được nữa, ngọn núi này đâu có cao mà sao lại khó leo như vậy chứ? Nhà ở phía trước hẳn là thôn nhỉ? Chúng ta đi xem có người hay không để kiếm chút đồ ăn nhé!”
Cách đó không xa vô số ngôi nhà xập xệ hiện lên, tất cả đều được xây bằng đá.
Một số thậm chí còn là ngôi nhà nhỏ hai tầng, nhưng cấu trúc chính vẫn là đá và sỏi.
Hơn nữa còn không dùng bất kỳ loại xi măng nào, mà thay vào đó là một loại bùn vàng, nếu đất và nước được trộn với một tỷ lệ nhất định, hỗn hợp này có thể được sử dụng y như xi măng.
Sau khi bước vào thôn nhỏ xếp chồng đá lên nhau này, Trương Phong quay ngang quay ngửa hét lên: “Có ai không? Chúng tôi muốn tìm một ít nước để uống! Có thể tìm thứ gì để ăn cho chúng tôi không?”
“Có người không?”
“Rốt cuộc ở đây có ai đang sống không vậy?”
“…”
Thực ra túi họ có đầy đồ ăn thức uống, ít nhất đủ để bốn người họ ở trên núi bốn năm ngày cũng không thành vấn đề.
Sở dĩ gọi như vậy là muốn xem trong thôn này có người sống không, người đưa họ tới đây cũng nói rằng thôn này hết sức kỳ quái, ban ngày không thấy ai, nhưng ban đêm chỗ nào cũng có ánh đèn và lửa đốt.
Trương Phong quay đầu lại, trầm giọng nói với Mạc Phong: “Anh Mạc, trong thôn không có ai cả!”
“Không cần hét nữa, cho dù có người cũng không ai đi ra đâu! Đây chắc chắn không phải là một thôn ‘chết’! Là cửa vào của mười tám trại Nam Khương, cậu nghĩ nơi đây là một thôn bị bỏ trống sao? Tôi đoán là người dân đang trốn hết rồi rồi!”, Mạc Phong nhỏ giọng nói với mọi người.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Bốn người nhưng lại có năm tiếng bước chân, những người luyện võ đều đã quá quen thuộc với chuyện này.
Mạc Phong lập tức dừng lại: “Ai?”
Quay đầu nhìn liền thấy một người đàn ông lớn tuổi đang đi theo họ.
“Đừng sợ, tôi là trưởng thôn này. Xin hỏi, các cậu tới đây đi du lịch sao? Hay là tới đây để làm phim?”, ông lão giơ hay tay cười gượng nói.
Trương Phong nhìn ông lão đã ngoài bảy mươi tuổi mà còn biết đến phim ảnh, hắn còn tưởng rằng những người sống trong rừng sâu này còn không biết điện là cái gì ấy chứ.
“Ông! Ông còn biết đến quay phim sao? Ông là người duy nhất trong làng này à?”
Ông lão vuốt râu dê mỉm cười: “Đương nhiên là tôi biết. Trước đây có nhiều nhà làm phim đến xin quay, trong thôn cũng có rất nhiều người nhưng bọn họ đều đi ra ngoài khám phá thế giới bên ngoài hết rồi, thì chẳng phải còn mỗi lão già tôi ở đây sao?”
“Ông ơi, ý ông là trong thôn này chỉ có một mình ông sao?”, Mạc Phong nhíu mày nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!