Chương 882
Sạp thịt này không lớn nhưng mỗi ngày đều rất đông khách, thậm chí phải xếp hàng chờ rất lâu mới được ăn.
Trong cả một hàng dài những quán thịt nướng ven đường, chỉ có duy nhất quán này rất đắt hàng. Hơn nữa, mấy tay lưu manh bảo kê đều không dám dây vào.
Nghe nói trước đây ở đây phải nộp phí bảo kê, nhưng mười mấy tên côn đồ tới đây đều bị đánh đến gãy xương nằm viện. Từ đó về sau đám người kia không bao giờ dám tới thu phí bảo kê nữa, thậm chí mỗi lần đi qua đây còn phải đi đường vòng.
Rất nhiều nơi khách đang ngồi ăn thì có côn đồ tới làm loạn đòi thu phí bảo kê, nhưng sạp thịt nướng này thì khác, khách khứa ngồi ăn vô cùng yên tâm.
Đúng lúc này, người đàn ông cao to lực lưỡng kia đang nướng thịt thì nghe thấy tiếng sáo. Mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng thứ âm thanh thoát tục này vẫn có thể nghe thấy rõ.
Người đàn ông lực lưỡng kia cởi tạp dề ném sang một bên, thịt đang nướng dở cũng bỏ lại, lao rất nhanh ra bên ngoài.
“Hả? Ông chủ đi đâu vậy?”
Khách khứa ở đằng sau kinh ngạc gọi với theo.
“Mọi người muốn ăn gì thì tự nướng đi, hôm nay miễn phí!”, người đàn ông kia chỉ đáp gọn một câu.
… …
Ở phía Đông Giang Hải có một tiệm sushi.
Người đàn ông đang đứng làm sushi, trong đôi mắt như chất chứa một nỗi u buồn. Người đó mặc dù đã ngoài năm mươi, nhưng có một bộ râu quai nón trông rất đàn ông.
Có rất nhiều khách hàng nữ yêu thích người này, nhưng ông ta không mảy may để ý. Nhưng càng hờ hững như vậy thì lại càng có nhiều người thích.
Ding doong!
Một người phụ nữ ăn vận diêm dúa lòe loẹt từ ngoài cửa đi vào gọi món: “Cho một phần cơm rang cá chình, không cho cơm không cho cá!”
“Thế thì cô muốn cái gì?”, người đàn ông kia bỏ quyển sổ trong tay xuống trầm giọng hỏi.
Người phụ nữ kia một chân quỳ lên ghế, một tay kéo cổ áo người đàn ông kia cười đáp: “Muốn anh đấy!
Có bán không?”
Đôi môi đỏ mọng nóng bỏng, thân hình bốc bốc lửa, cơ thể nhấp nhô đúng chỗ kia không phải là vũ khí chết người để quyến rũ đàn ông sao?
Nhưng đúng lúc đó, từ bên ngoài vọng vào tiếng sáo nho nhỏ. Mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng vẫn tách biệt với những tạp âm ồn ã bên ngoài.
“Xin lỗi, tôi còn có việc!”
Người đàn ông đẩy mạnh cô gái kia ra, sau đó chạy thật nhanh ra khỏi cửa hàng.
Cô gái kia đứng nhìn theo bóng lưng người đó, giậm giậm chân giận dữ nói: “Quay lại đây! Quay lại đây cho tôi!”
Nhưng dù có gọi thế nào thì người đàn ông kia cũng không quay lại, thậm chí còn chẳng thèm quay đầu nhìn cô ta lấy một lần. Cả cửa tiệm đang mở của mình ông ta cũng không quan tâm mà lao ra ngoài như tên bắn.
Lúc này trên ngọn núi ở phía sau Giang Hải.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!