Chương 827
Nạp Lan Cẩn từ Mông Cổ tới Bắc Khâu là vì Diệp Đông Lâm. Gã còn lớn tiếng nói rằng nếu không theo đuổi được cô thì sẽ không quay về. Thậm chí, gã đã mua xong nhà ở thành phố này, mở công xưởng, thuê công nhân. Rõ ràng là Nạp Lan Cẩn có dự định ở đây lâu dài.
Bắc Khâu lớn như vậy. Công ty của Diệp Đông Lâm lại nằm ở đây, cô không thể trốn gã suốt ngày được.
Vì vậy, gần đây cô giận lắm.
“Lại là cậu Nạp Lan chọc giận cô à?”, người quản gia cười khổ: “Thực ra tôi thấy cậu ấy khá tốt đấy chứ, lại đẹp trai, lịch sự, mấu chốt là ông nội cũng thích cậu ấy!”
Diệp Đông Lâm phất tay: “Chú Chung, chú tha cho tôi, cả ngày đã bị người nhà càm ràm, giờ lại tới lượt chú. Lần này không phải tại gã đó mà là tại tên khốn ở Giang Hải!”
“Giang Hải sao? Cô nói là thần y Mạc à?”
“Thần y cái con khỉ ấy, kẻ lừa đảo thì có! Chỉ biết lừa gạt tình cảm của con gái!”
“…”
Người đàn ông trung niên nghe thấy vậy thì ngây người. Sao ông ta có cảm giác mình như trên trời rơi xuống thế không biết.
Diệp Đông Lâm nhận thức được mình đang giận cá chém thớt bèn vội vàng giải thích: “Phải rồi chú Chung, chú giúp tôi một chuyện”.
“Xin cô chủ nói, chỉ cần làm được thì tôi sẽ cố gắng hết sức!”, người quan gia cúi đầu cung kính.
Cô ngồi trên ghế sô pha, vắt chéo đôi chân ngọc ngà và khẽ day thái dương: “Gần đây nhà họ Hứa cố tình nói dược liệu của nhà họ Diệp có vấn đề, chú nghĩ cách xử lý đi!”
“Ấy…cô chủ, nhà họ Hứa nào cơ?”
“…”, Diệp Đông Lâm cảm thấy cạn lời: “Nhà họ Hứa ở Tây Nam ấy. Đừng để xảy ra án mạng là được, chỉ cần xử lý những công xưởng của nhà họ Hứa ở Bắc Khâu thôi, chú đi chăm sóc họ một chút đi nhé!”
“Vâng!”
Nhà họ Hứa có chuỗi sòng bài, khá giống với môi trường của ‘vua sòng bài’. Họ có thể mở công khai rất nhiều sòng bài như vậy là vì nhà họ Hứa được mệnh danh rất công bằng, lại có quyền lực nên công việc kinh doanh của họ ở Bắc Khâu khá phát đạt.
Lời nói của ông cụ đã rất rõ ràng, đó là bắt anh ta tự đi xử lý việc của mình, đồng nghĩa với việc nhà họ Hứa sẽ không giúp đỡ gì hết. Như vậy Hứa Chí Minh lấy cái gì ra để điều động.
Những gia tộc phía dưới cũng không dễ thương lượng. Leo lưng cọp dễ, xuống lưng cọp khó.
“Á…!”, Hứa Chí Minh đá lật cái bàn gần đó: “Khốn nạn! Tôi không tin không thể xử lý được gã đó!”
… Lúc này, tại biệt thự Nam Sơn ở Giang Hải.
“Hắt xì!”
Mạc Phong đang nấu cơm bỗng hắt xì: “Ai vậy, đêm hôm mà còn chửi người ta à?”
“Hi hi, là tôi đấy!”, Diệp Đông Thanh từ bên ngoài thò đầu vào lè lưỡi.
Anh đưa tay khẽ vuốt mũi cô: “Có phải gần đây tôi không ở cùng nên cô lén chửi tôi đúng không?”
“Anh cũng biết vậy cơ à. Cứ dăm ba hôm lại biến mất nên người ta lo lắng. Được chưa?”
Diệp Đông Thanh bước tới, ôm anh từ phía sau, áp sát người vào lưng anh.
Anh bỗng đỏ mặt. Cô nhóc này không mặc gì bên trong sao?
Mạc Phong quay người lại nuốt nước bọt, nhìn vào đôi gò bồng mềm mại với cơ thể mướt mát mà không kìm được lòng.
Thật giống với nội dung của một bài thơ nào đó, hàng lông mày cong cong, đôi mắt như biết cười, im lặng như hoa trên mặt nước, lay động như liễu nghênh gió xuân.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!