Chương 815
“Anh…! Thiếu tông chủ thì ghê gớm lắm à, cắn tôi đi này, anh nói anh là người của phái Quỷ Cốc đúng không?!”, Mạc Phong tức giận cau mày nói.
Lâm Tiêu lườm anh một cái lạnh lùng, xoay người: “Xin lỗi, tôi không ăn cứt!”
“Đệch–!”
“Nếu anh không tin tôi, thì có thể đi hỏi Thường Vân Sam, và sư phụ Nhạn Nam Sơn. Cả hai người đều là tinh anh của môn phái, nhưng họ đã tự động bỏ môn phái Quỷ Cốc hơn 20 năm trước. Anh còn chưa vào được chính tông môn phái thì làm sao mà gặp được tôi! Ngọc bội tôi đã giúp anh lấy về, lần sau còn làm mất tôi sẽ giết anh!”
“…”
Sau khi dứt lời, hắn khoát tay một cái, dưới chân có một cơn gió thổi tới, khiến cho hai mắt Mạc Phong khẽ nhắm lại, khi mở ra lần nữa thì đã không còn nhìn thấy Lâm Tiêu nữa.
“Chết tiệt! Chạy rồi!”, Mạc Phong vung nắm đấm, vừa đấm vừa giận dữ hét lên.
Mạc Yến Chi nhẹ vỗ vai anh: “Được rồi, đều là châu chấu cùng thuyền cả, há gì lại đi đánh người của mình! Mà võ công của người này còn giỏi hơn con! Ngay cả bố cũng chưa chắc đã đánh lại được cậu ta đâu!”
“Ghê vậy sao?!”
“Đúng! Thiếu tông chủ của phái Quỷ Cốc, chuyện này con nên đi hỏi sư thúc của con, được rồi, về nghỉ ngơi đi, đừng để con bé kia lo lắng nữa!”
“…”
Sau khi hai người từ sân thượng xuống, Mạc Phong nhón chân trở về phòng, lén nhìn Mục Thu Nghi đang ngủ trên giường, không có gì bất thường.
Tư thế ngủ của cô chả khác mấy so với lúc anh rời đi, sau khi nằm xuống, anh lại duỗi tay ra và ôm cô vào lòng: “Vợ ngủ ngon nhé, ngày mai chúng ta sẽ về nhà”.
Nói xong anh cũng thu mình lại, hai người ôm nhau ngủ, nhưng không hề phát hiện lúc này khóe miệng Mục Thu Nghi nhếch lên tạo thành một nụ cười.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Mới hơn 7 giờ sáng, đúng lúc anh đang ngủ say thì có tiếng gõ cửa.
“Nhóc con, mặt trời đã ló dạng rồi, cháu còn chưa dậy à?!”, Thường Vân Sam đứng ngoài cửa cười lớn hét lên: “Cháu còn kém hơn bọn ông ngày xưa nữa. Năm đó, bọn ông cả đêm không nghỉ ngơi mà ngày hôm sau vẫn còn tràn đầy năng lượng đấy nhóc, hay là ông tẩm bổ cho cháu bằng nhung hươu hay cái gì đó nhé?!”
Mạc Phong dụi dụi mắt, lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian: “Ông à! Sau nhiều ngày mệt mỏi như vậy có thể cho cháu ngủ một giấc ngon không?!”
“Ngủ cái gì mà ngủ? Mau đứng dậy chuẩn bị trở về Giang Hải đi! Cháu không nhớ những người phụ nữ khác của mình ở Giang Hải sao?!”
“…”
Mục Thu Nghi lúc này cũng ngái ngủ ngẩng đầu lên trong vòng tay anh: “Trời sáng rồi sao?! Dậy thôi…
Công ty của em còn có việc…”
Cô vén chăn đứng dậy, mới phát hiện Mạc Phong không mặc quần!
“Trời!! Mặc quần vào!”
Một cú đá văng Mạc Phong xuống giường.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!