Chương 808
“Cái gì mà một con, một bầy chó đấy, còn là chó Tây Tạng! Con nào cũng to vật vã!”
Trương Phong đưa tay ra vẽ miêu tả.
Búa Sắt cũng bật cười: “Vậy cũng bình thường mà, đó mới là chó con thôi. Nếu tôi mà ở đó thì một đạp là chúng bay mất dạng!”
“Lại hiểu nhầm, ý tôi là đầu chúng to như vậy đấy!”, Trương Phong tức giận giậm chân.
Mấy con chó Tây Tạng đuổi theo hắn. Mẹ kiếp, chúng nhảy lên thôi đã cao bằng hắn luôn rồi, dù chúng đứng im cũng cao tới eo người khác. Vuốt của chúng không khác gì vuốt gấu, hơn nữa chạy nhanh không khác gì sư tử săn mồi.
Hơn nữa lại không chỉ có một con mà là một bầy mười mấy con. Chúng đuổi theo hắn mười mấy cây số, cuối cùng hắn phải trèo lên cây mới thoát được.
Mạc Phong bước tới vỗ vai hắn thở dài: “Không sao là tốt rồi! Muốn ăn gì, vào gọi đi, tôi mời!”
“He he, vẫn chỉ có anh Mạc là số một! Chơi cả đêm nên kể ra cũng đói thật!”, Trương Phong thở phào.
Họ đặt ba bàn trong khách sạn. Đoàn người bận rộn cả tối. Giờ đã hơn mười một giờ mới được ăn. Cả đoàn người tức tốc chạy ra khỏi Yến Kinh, thật không dễ dàng gì.
Mấy lần suýt nữa họ bị giữ lại tại thành phố đó. Nếu như lần này không có bố và Thường Vân Sam giúp đỡ thì dù Mạc Phong có giỏi giang đến mấy cũng không thể chạy thoát được.
Lúc tới đó anh đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Anh cho rằng hơn hai mươi năm đã qua đi thì mấy gia tộc đó cũng sẽ thay đổi, hoặc là sẽ không dám hành động một cách khoa trương như vậy.
Vậy mà họ dám ra tay như thế, chứng tỏ kho báu của nhà họ Mạc là mục tiêu không buông của tất cả các gia tộc.
Lúc ăn cơm, Mạc Phong không nhịn được nữa bèn hỏi: “Bố , đã lâu như vậy rồi. Hơn nữa ở đây cũng không có người ngoài. Có phải là bố có vài chuyện nên nói với con không?”
“Con muốn biết điều gì?”, Mạc Yến Chi vừa ăn vừa nhìn anh.
“Bí mật của nhà họ Mạc!”
“…”
Mọi người khẽ ngước nhìn hai bố con, không ai dám lên tiếng, tất cả chỉ cắm cúi ăn phần của mình.
“Có những chuyện con không nên biết thì tốt hơn!”
Mạc Yến Chi cũng gõ bàn, ra hiệu nếu anh muốn biết thì tối nay ba giờ tới phòng của ông ấy!
Nói xong ông ăn nhanh rồi quay người đi ra khỏi khách sạn.
Đây là thành phố Yên Nam, họ đã thoát khỏi phạm vị quản lý của Yến Kinh.
Nhưng Mạc Phong vẫn cảm thấy không yên tâm: “Sư thúc, ông nói xem chúng ta ở đây có an toàn không?”
“Yên tâm đi, thành phố Yên Nam có thực lực của nhà họ Mạc, tuyệt đối an toàn!”, Thường Vân Sam ngáp một hơi dài.
Anh sững sờ. Nếu thành phố Yên Nam có thực lực của nhà họ Mạc thì tại sao lại không thông báo cho người ở đây ra mặt tiếp ứng, hại họ bị truy sát dọc đường? Hơn nữa còn để mất ngọc bội như vậy chứ?
“Gì ấy nhỉ, cháu có thể hỏi sư thúc một câu không?”
“Hỏi đi!”
“Miếng ngọc của cháu ấy, có quan trọng không ạ?”
“Đương nhiên là quan trọng rồi. Đó là vũ khí bí mật xoay chuyển Càn Khôn vào lúc quan trọng nhất của nhà họ Mạc đấy. Nó còn trên người cháu không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!