Chương 802
Giờ mà va chạm thì chỉ có họ chịu thiệt mà thôi.
“Nhóc con, đưa cô gái của cháu đi trước đi. Ở đây giao lại cho bọn ông”, Thường Vân Sam ngoáy mũi, nói giọng thản nhiên.
Mạc Phong vội vàng lắc đầu: “Sư thúc nói vậy là có ý gì? Vậy khác gì cháu là người tham sống sợ chết?
Để mặc mọi người mà bỏ chạy, cháu không làm được!”
“Xì, có phải sinh ly tử biệt đâu, chưa có điều gì mà ông chưa trải qua! Chút trò vặt vãnh này, không đủ để ông xỉa răng luôn ấy! Mau đi đi, thứ mà bọn chúng muốn nằm trên người hai đứa. Chỉ cần hai đứa chạy được thì bọn ông cũng an toàn!”
Trước đó Tào Phong cũng đã nói, ngoài tấm bản đồ cất giấu kho báu trong tay Mạc Yến Chi thì bọn chúng còn muốn miếng ngọc bội trên người họ nữa.
Lẽ nào hai miếng ngọc bội này cất giấu bí mật không thể để người khác biết sao?
Mục Thu Nghi vội kéo tay Mạc Phong: “Sư thúc của anh nói đúng đấy, chỉ cần chúng ta chạy được thì nhất định họ sẽ bớt bị uy hiếp!”
Xung quanh hình thành thế trận bao vây. Nếu Mạc Phong không chạy ngay lúc này thì sẽ không còn cơ hội nữa.
“Nhóc con đừng do dự nữa, mau đi đi!”, Thường Vân Sam quay lại khẽ quát.
Mạc Phong cũng không dám chần chừ. Anh lập tức ôm lấy Mục Thu Nghi quay qua nhìn Mạc Yến Chi đang giao đấu với Tào Phong: “Bố, con…”
“Nghe lời sư thúc của con đi, mau đi! Bảo vệ ngọc bội!”
Nói xong, Mạc Yến Chi lại tiếp tục giao đấu với đám quân Tây Lương. Một mình Tào Phong đã khó nhằn rồi, giờ thêm mấy chục tên lính to như hộ pháp khiến ông hơi vướng tay.
Mạc Phong ôm Mục Thu Nghi chạy nhanh như một mũi tên lao ra khỏi vòng vây. Mấy kẻ xung quanh định chặn anh lại nhưng bị anh giải quyết nhanh gọn chỉ bằng hai nhát kiếm.
Lúc rời đi, nhìn mọi người đang bị bao vây, anh bèn huýt sáo với đám gây sự: “Trên người tôi có thứ mà càng người muốn, tới mà lấy!”
Đám người đang giao đấu với Thường Vân Sam nghe thấy vậy bèn khựng lại sau đó tách ra đuổi theo Mạc Phong.
“Cái thằng hâm này! Hầy…”, Thường Vân Sam thấy vậy bèn thở dài.
Mạc Phong ôm Mục Thu Nghi lao đi với tốc độ nhanh nhất có thể. Tóc Mục Thu Nghi bay tung, cô phải túm chặt mái tóc và ghì vào ngực mình.
Cũng không biết là họ đã chạy được bao lâu nhưng Mục Thu Nghi cảm thấy Mạc Phong không chịu nổi nữa. Hai tay anh khẽ run run.
“Anh đặt em xuống. Chúng ta chạy lâu như vậy, có lẽ bọn họ không đuổi kịp đâu. Mau nghỉ một lát. Anh cứ tiếp tục như vậy sẽ kiệt sức mất!”, Mục Thu Nghi cảm thấy không nỡ bèn lên tiếng.
Mạc Phong chỉ lắc đầu: “Không được. Anh không thể mạo hiểm như vậy. Đợi khi đưa em tới nơi an toàn thì anh sẽ quay lại cứu bọn họ!”
“Mau đặt em xuống. Em có thể đi được, như thế này anh sẽ kiệt sức mà chết đấy!”
Chạy với tốc độ nhanh như vậy thì dù có hai quả tim cũng không thể chịu nổi. Mặc dù Mục Thu Nghi không biết họ đã chạy bao xa nhưng nhìn cảnh vật thay đổi xung quanh thì cô đoán họ cũng phải chạy được tầm ba mươi kilomet rồi.
Nếu không phải Mạc Phong bế thêm cô thì có lẽ anh có thể chạy được hơn năm mươi kilomet.
Rẹt.
Anh dừng lại, nhưng cơ thể vẫn lao về phía trước mất mấy mét theo quán tính.
Mạc Phong dừng lại không phải để nghỉ ngơi mà vì một lý do khác.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!