Chương 793
Cũng không biết ông ấy dựa vào cái gì để phán đoán, chỉ thấy ông ngước nhìn lên trời: “Sắp được hai tiếng rồi. Nhóc con nhớ để ý dưới chân, đừng để bị ngã, đoạn đường phía trước càng khó đi hơn!”
“Đi được hai tiếng rồi sao? Được một nửa chưa ạ?”
“Mơ à, một phần ba thôi!”
“Tạch!”
Lúc này trong lòng anh như có hổ gầm vượn rú, ông nội ơi! Đây là núi gì vậy? Sao cao thế không biết!
Với tốc độ của bọn họ, đúng ra phải lên tới đỉnh từ lâu rồi. Vậy mà mới leo được có một phần ba, rốt cuộc thì ngọn núi này cao tới mức nào.
Thường Vân Sam nói không sai, đoạn đường trước mắt chỉ có thể dùng hai từ dựng đứng miêu tả. Thật không biết năm xưa bọn họ đã chôn người ở đây kiểu gì.
Thậm chí vừa trèo vừa có cảm giác như muốn tắt thở. Rõ ràng là họ đang thiếu oxy. Mạc Phong vô thức nhìn xuống, bên dưới trắng xóa không thấy gì, chỉ thấy mây bay.
Ngọn núi này phải cao hàng nghìn mét, con số cụ thể là bao nhiêu thì không tính được nhưng phải trèo hơn ba giờ đồng hồ thì mới thấy con đường phía trước dễ đi hơn một chút.
Mục Thu Nghi ôm chặt Mạc Phong. Nếu không phải là anh mà là người khác cõng thì có lẽ cô đã kêu lên từ lâu rồi.
“Cuối cùng cũng tới rồi!”, Thường Vân Sam thở phào.
Phía trước mặt là một vùng đất bằng rộng rãi.
Khu đất này rộng chừng một nghìn mét vuông. Nói cách khác hình dáng của ngọn núi này là giống như hình tam giác như bị gọt phần đỉnh tạo thành một cùng đất bằng.
Nơi đây cỏ mọc um tùm, ở gần đó là một ngôi mộ, hai bên trồng cây bạch dương .Kỳ lạ là phía trước ngôi mộ này không hề có cỏ dại.
Có một câu nói thế này, trước mộ có cỏ dại hay đụn đất thì đời trước giàu nhưng đời sau sẽ nghèo.
Đó là lý do vì sao vào dịp giáp tết nhà nhà thường đưa con cái đi tảo mộ và dọn dẹp, quét vôi, trang hoàng cho những ngôi mộ của tổ tiên.
Nếu đây đúng là nơi chôn cất mẹ của Mạc Phong thì nó đã nằm đây được hai mươi năm rồi. Thế nhưng dù hai mươi năm thì ngôi mộ trông vẫn như mới.
Quanh mộ sạch sẽ như vậy chứng tỏ Mạc Yến Chi thường hay lui tới đây quét dọn. Ông chọn một nơi ít người biết đến như thế này cũng là để không cho ai khác quấy rầy Trầm Thu Vũ.
Trương Phong cầm la bàn Tử Kim nhìn xung quanh. Hắn luôn cảm thấy nơi này không đơn giản như bề ngoài nhưng lại không thể tìm ra đầu mối gì.
“Thật kỳ lạ. Chữ Càn nằm góc Đông Nam, chữ Khôn nằm vị trí Tây Bắc, vậy sinh môn ở đâu? Không có long mạch mà tại sao long khí lại vượng như vậy chứ?”, hắn nhìn la bàn nhưng không thể tìm được nguyên nhân.
Hắn vẽ hình Bát Quái của Kỳ Môn Độn Giáp nhưng cũng không suy ra được điều gì.
Ngọn núi này phức tạp hơn những gì hắn nghĩ nhiều.
Thường Vân Sam thấy hắn cứ tính toán và rơi vào trạng thái say mê bèn bật cười: “Có phải là không thể nào suy ra được vị trí của long mạch không?”
“Đúng vậy! Mong tiền bối chỉ bảo, tôi cứ tưởng mình đã biết hết huyền học nhưng thực sự là không phải.
Ông có thể để lộ chút đầu mối không?”, Trương Phong bước lên nói với vẻ khẩn cầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!