Chương 785
Đây là lần thứ hai Mạc Phong cầm loại nhạc cụ này, lần đầu tiên là khi anh thấy sư phụ của anh chơi sáo, nên dường như anh cũng rất thích loại nhạc cụ này. Lúc đó, anh cảm thấy thổi sáo rất đẹp trai, hơi giống với hiệp khách ngày xưa lúc nào mang theo một cây sáo, hết sức ngầu.
Vì vậy, lúc Mạc Phong xem sư phụ của mình thổi sáo, anh liền nấp phía sau để quan sát.
Hai tay cầm sáo, kiểm soát tốc độ của luồng không khí qua mỗi lỗ là có thể tạo ra các âm khác nhau.
Âm thanh của ca khúc chạm rãi vang lên, xuyên qua cả rừng cây.
“Tại sao tôi cứ cảm thấy có gì đó không ổn nhỉ?”, Tư Đồ Sư Cưu một tay chống cằm mà suy nghĩ.
Trầm Vạn Chung lúc này kinh ngạc kêu lên: “Mau ngăn cậu ta lại, thằng nhãi này đang gọi người!”
“Gọi người sao? Dùng cây sáo bỏ đi đó gọi người á? Trầm Vạn Chung, cậu bị điên à?”
“Thật đấy! Mau ngăn cậu ta lại ngay!”
Mặc dù Trầm Vạn Chung không biết cụ thể tình huống ra sao, nhưng hắn vẫn biết một chút về những bố trí và sắp đặt lặng lẽ của chị gái mình. Ngũ Âm Lục Luật không phải là một quyển ca khúc bình thường, mà là một tổ chức sát thủ, mỗi một ca khúc đại diện cho một bộ phận khác nhau.
Nhưng rất nhiều người đều đã đắm chìm trong tiếng nhạc xúc động này, không ai trong số họ tình nguyện bước tới cắt ngang Mạc Phong.
… Lúc này trên đường phố ở phía Đông cây cầu.
Một người đàn ông trung niên bán bánh mì kẹp thịt đang lật những miếng chả nóng hổi trong nồi.
“Chú ơi, chú làm nhanh lên đi, cháu còn có việc phải làm!”, người thanh niên đứng bên cạnh thúc giục.
Người đàn ông trung niên vội vàng lật chiếc bánh mì thịt trên chảo, tiện tay bóc xúc xích, con dao găm trên tay chuyển động nhanh gọn, xúc xích ngay lập tức đã được cắt thành bảy tám lát, sau đó ông ấy xếp ngay ngắn và đều tăm tắp trên chảo.
Nhiều người không khỏi vỗ tay.
“Mẹ kiếp! Thảo nào người ta gọi đây là công phu bánh mì kẹp thịt, chú ơi, chú từng tập võ đấy à?”
“Cắt đều lắm luôn ấy, ngay cả khi cháu cắt chậm rãi cũng không thể cắt thành từng lát có độ dày như nhau được”.
“Chú được đấy, chú luyện bao lâu rồi thế?”
“…”
Người đàn ông trung niên xua tay, trong mắt hiện lên vẻ trải đời.
“Tôi luyện võ đã hơn hai mươi năm rồi…”, người đàn ông trung niên khẽ lắc đầu thở dài.
Người thanh niên đứng bên cạnh không khỏi thốt lên: “Chú ơi, chú biết võ thật sao? Có giống như trên tivi không ạ? Nào là bay qua bức tường, hay một địch mười ấy”.
“Đều là chuyện của ngày xưa rồi, đừng nhắc tới nữa, năm xưa luyện võ nên đã để lại bệnh căn trong người, bây giờ e là có mỗi con gà cũng không giết được!”
“Ôi thế thì tiếc quá, có võ công như thế mà phải ở đây bán bánh mì kẹp thịt!”
“…”
Lúc này, người đàn ông bán canh chua cay đột nhiên cởi tạp dề, chạy đi.
“Ơ ông Trương, ông đi đâu đấy?”, người đàn ông bán bánh mì kẹp thịt ngạc nhiên hỏi.
Người bán canh chua cay quay đầu lại nhìn ông ấy nói: “Ông Tống, ông còn bán bánh gì nữa, mau đi thôi!”
“Đi đâu cơ, quản lý thành phố có tới đâu!”
“Tới đầu cầu!”
“…”
Dần dần, lượng người từ phố ăn vặt và các cửa hàng lớn nhỏ nhiều vô số, đổ xô về hướng cầu Yến Kinh.
Mà số lượng người ngày một đông hơn, lúc đầu mới có chục người, bây giờ đã tăng lên hàng trăm, rồi có khi lên đến hàng nghìn người.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!