Chương 768
Mạc Phong khẽ vỗ vai hắn, cười thản nhiên: “Nhớ kỹ này, người mà hôm nay anh khinh thường có thể sẽ là người mà sau này anh không dám động vào đấy!”
Nói xong anh dẫn Mục Thu Nghi ra ngoài.
Trưởng trại sung sướng như chết đi được. Sau khi được phục vụ chu đáo thì ông nội này cũng đã rời đi rồi.
Thế nhưng Mạc Phong đi lướt qua cửa ra vào rồi lại chui vào bên trong nhà giam.
“Ấy! Cậu Mạc, cậu không ra à? Còn thứ gì quên không đem theo hay sao?”, trưởng trại vội vàng đuổi theo và kêu lên.
Mạc Phong dừng bước nhưng không hề quay người lại, chỉ khẽ cười: “Về nói với Tư Đồ Yên là trước đó tôi đã nói rồi. Nhốt tôi vào thì dễ còn bắt ra thì không dễ như vậy đâu!”
“Cậu…Mạc, cậu đừng làm khó chúng tôi nữa…”
“Làm khó anh sao? Các người đừng làm khó tôi thì có!”
“…”
Dứt lời, anh lại sải bước đi vào trong trại giam.
Mục Thu Nghi nắm tay anh, không nói gì, cũng không hỏi gì. Chỉ cần anh đi đâu thì cô sẽ đi theo đó.
Cho tới khi trở vào phòng, Mạc Phong thấy cô cứ nhìn anh chăm chăm.
“Có phải là kỳ lạ lắm không, tại sao người ta thả ra mà chúng ta cứ phải ở trong này?”
Cô chỉ lắc đầu: “Anh làm vậy chắc chắn là có lý do của mình. Chỉ là em phát hiện ra anh không còn giống ngày xưa nữa”.
“Chỗ nào không giống vậy?”
“Hình như là nghiêm túc hơn ngày xưa nhiều”.
“…”
Đàn ông mà nghiêm túc quá thì phụ nữ nói bạn không có óc hài hước, còn cợt nhả quá thì lại bị chửi là cặn bã.
Mạc Phong kéo cô vào lòng: “Hay là, anh lại bớt nghiêm túc một chút nhé?”
“Đừng làm bậy! Em còn chưa đồng ý mà, anh cưỡng ép em hả?”, Mục Thu Nghi ôm lấy cổ anh khẽ cười: “Muốn em vậy cơ à?”
Anh ghé sát đầu tới, hôn lên môi cô: “Đương nhiên là muốn rồi! Nhưng không phải bây giờ! Anh muốn em cam tâm tình nguyện theo anh, sau đó anh sẽ hoàn toàn chiếm hữu em!”
“Vậy anh đợi đi! Có lẽ sẽ đạt được trước năm tám mươi tuổi!”
“…”
Tạch! Trước tám mươi tuổi sao?
Mạc Phong khẽ co giật khóe miệng: “Hi vọng tới năm tám mươi tuổi anh vẫn còn sung sức như bây giờ!”
… Lúc này tại phía Đông thành phố Yến Kinh. Bên trong nhà Tư Đồ.
Xoảng!
Tư Đồ Yên đập vỡ cốc trà trong tay.
“Khốn nạn! Đúng là khốn nạn! Thả hắn ra mà hắn còn làm màu à?”
Hắn vừa nhận được điện thoại của trưởng trại nói rằng Mạc Phong không chịu ra ngoài mà muốn tiếp tục ở lại bên trong.
Tư Đồ Sư Cưu đứng bên cửa sổ khẽ thở dài: “Đúng là cha nào con nấy. Thằng đó muốn con đích thân tới mời nó ra đấy”.
“Mơ đi! Con sẽ không cúi đầu trước một con chuột cống chui rúc đầu đường xó chợ đâu. Con không tin Mạc Yến Chi còn đủ năng lực để trả thù nhà Tư Đồ chúng ta!”, Tư Đồ Yên chắp tay hừ giọng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!