Chương 736
May mà ông ấy còn nhẹ tay nếu không tên mập này đã bị đầu lìa khỏi cổ rồi.
“Chỉ một chiêu đã khiến Búa Sắt bất động, rốt cuộc ông là ai?”, người đàn ông đứng ở quầy thu ngân lấy ra một chiếc gậy răng sói.
Sau đó hắn lao về phía Thường Vân Sam. Những chiếc đinh tán trên gậy răng sói phải dài cỡ năm centi mét. Nếu mà bị đập trúng thì không khác gì cái rổ rỗ.
Chỉ còn tầm mười centimet là chiếc gậy răng sói đã đụng trúng Thường Vân Sam.
Vụt.
Đúng lúc này, một đồng tiền từ trên lầu phóng xuống.
Keng.
Đồng tiền đập vào gậy răng sói khiến cây gậy bay bật ra .
“Điều này…”
Người đàn ông cầm gậy răng sói lập tức hiểu ra nên quay đầu lại thì thấy một người đàn ông mặc áo dài màu xám từ trên tầng đi xuống.
“Ông Hai!”, gã mập cùng người đàn ông cầm gậy răng sói lập tức chắp tay cung kính.
Người này có bước đi vô cùng vững chãi, hai tay chắp sau lưng với khí thế hừng hực.
Ở ông ấy toát ra cốt cách của Vương giả khiến ai nhìn thấy cũng có cảm giác sợ hãi.
“Ông Hai! Ông lên lầu nghỉ ngơi, ở đây giao cho tôi và Sa Ngôn là được!”, gã mập cầm ngược cái muỗng trong tay và lên tiếng.
Người đàn ông mặc áo dài khẽ phất tay: “Lui đi, hai người không đánh lại được ông ấy đâu!”
Thường Vân Sam cởi áo khoác và mũ ra, đạp một chân bay tới.
Vụt!
“Ông Hai cẩn thận!”
Người đàn ông mặc áo dài cũng tung nắm đấm nghênh đón.
Hai nắm đấm va chạm, một luồng sức mạnh bùng nổ khiến những người hóng hớt bên ngoài lập tức bị bại lộ.
Bàn ghế bên trong nứt toác, thậm chí có cái còn vỡ vụn.
Thường Vân Sam bay bật ra, đạp chân mấy cái lên bức tường để giảm bớt lực bị đánh rồi mới có thể tiếp đất an toàn.
“Hai mươi năm không gặp mà công phu không hề thụt lùi, không những vậy còn lợi hại hơn trước, ông Hai đúng là ông Hai!”, Thường Vân Sam chắp tay cúi người đầy cung kính.
Người đàn ông đứng trước mặt không phải ai khác mà chính là Mạc Yến Chi – người đã mất tích một cách thần bí khiến ai cũng tưởng rằng đã chết hai mươi năm trước.
Mặc dù Thường Vân Sam lớn tuổi hơn ông ấy nhưng có lẽ đây là người duy nhất mà Thường Vân Sam khâm phục trong kiếp này.
Con đường tu Đạo không hơn nhau ở tuổi tác mà là ở bản lĩnh.
Ngay cả Nhạc Phi cũng vậy, có rất nhiều người lớn tuổi hơn nhưng đều coi ông là đại ca.
Mạc Yến Chi nghe thấy vậy chỉ lắc đầu bất lực: “Tôi trốn đã hai mươi năm rồi, không ngờ vẫn bị ông tìm thấy!”
“Ông Hai, đây là ai vậy?”, người đàn ông cầm gậy răng sói hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Tự hỏi ông ấy đi!”, Mạc Yến Chi cầm bình tra rót một chén rồi cười lắc đầu.
Thường Vân Sam cởi áo khoác ra lắc đầu cười: “Đã lâu không gặp!”
“Thường Vân Sam! Trời, là ông sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!