Chương 680
Còn có hình ảnh người nhà cô bé đau lòng đến chết đi sống lại. Nghĩ cũng phải, một cô bé mới mười sáu tuổi đang tuổi ăn tuổi lớn vậy mà chết một cách tức tưởi như vậy thì gia đình ai mà không đau lòng?
“Hầy, thật đáng tiếc. Đây là người thứ ba trong tuần này rồi!”,Diệp Đông Thanh thở dài bất lực.
Có người còn trẻ măng đã mất mạng, có người dù thế nào cũng nhất định muốn được sống.
Mạc Phong khẽ quay đầu lại hỏi với vẻ nghi ngờ: “Hai người trước thì sao? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hình như là học sinh, là học sinh trường Trung học Nam Xuyên, người còn lại là học sinh trường trung học Hùng Gia, tất cả đều là học sinh dưới mười tám tuổi.
Anh khẽ chau mày. Lẽ nào lại là giết người cướp của tại Giang Hải sao?
“Hơn nữa trên người bọn họ đều có vết trói. Cách thức cũng rất giống nhau, nơi phát hiện đều là ngoại ô và đều không mặc quần áo!”, Diệp Đông Thanh nói tiếp.
Có thể ra tay với ba nữ sinh trong vòng một tuần thì chứng tỏ hung thủ không phải là tay mơ mà rất có thể là tội phạm chuyên nghiệp. Dù là Mạc Phong thì cũng không thể nào ra tay với những cô nữ sinh như vậy.
Anh từng là sát thần châu Âu mà còn không nỡ ra tay với những cô bé yếu đuối, mong manh như thế kia.
Vậy mà có người dám giết chết ba mạng người chỉ trong vòng một tuần!
Lẽ nào thế lực châu Âu lại nổi dậy rồi sao?
Thế nhưng nổi dậy lại đi tìm những nữ sinh mới mười sáu tuổi để báo thù thì có nghĩa gì? Không phải nên tìm thẳng tới anh sao?
Diệp Đông Thanh thấy Mạc Phong rơi vào trầm tư bèn vội vàng lên tiếng: “Chuyện này xảy ra ở Giang Hải, anh có nên lưu tâm tới không?”
“Không phải có cảnh sát sao? Án mạng giết người bình thường làm gì cần tôi ra tay?”
“Nhưng tôi cảm thấy đây không phải là vụ án bình thường. Tất cả người bị hại đều là nữ sinh mười sáu, mười bảy tuổi. Người bình thường làm sao có gan giết cả ba mạng trong một tuần chứ. Hơn nữa tất cả đều ở Giang Hải. Làm vậy chẳng phải tự mình nộp mạng sao? Nếu thật sự chỉ là án mạng thông thường thì việc điều tra phải có tiển triển từ lâu rồi!”
“…”
Mạc Phong khẽ gật đầu: “Yên tâm đi. Nếu còn tiếp tục xảy ra tình trạng như thế thì tôi sẽ tham gia. Cô cũng đừng lo lắng quá, yên tâm dưỡng bệnh mới là điều quan trọng nhất!”
“…”
Lúc này, tại một trường Trung học thuộc phía Tây, cách khá xa thành phố. Hiện tại đang là giờ tự ôn tập buổi tối, rất nhiều học sinh chuẩn bị về nhà.
“Lưu Dĩnh, hay là đi uống trà sữa rồi hãy về?”, một cô gái buộc tóc đuôi gà khẽ cười nói.
Cô gái tóc ngắn xinh đẹp đứng gần đó mỉm cười: “Thôi, lần này mình thi kém quá, phải về củng cố thêm kiến thức”.
“Khiêm tốn quá thành là kiêu ngạo đấy. Top 3 trong lớp, top 8 toàn trường, vậy mà gọi là thành tích kém sao? Vậy thì những người đếm ngược từ dưới lên khác gì sống không bằng chết chứ?”
“…”
Có lẽ đi học chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Khi đó những cô gái chẳng cần nhà cũng chẳng cần xe, đôi khi chỉ cần một cốc trà sữa là đã bị hạ gục trong tay bạn.
Các cô cũng không hề trang điểm đậm đà, chỉ giống như lời bài hát ‘vẻ đẹp đơn thuần’, rằng: ‘nếu nhìn thêm em một lần, liệu có cảm thấy rung động. Khuôn mặt thuần khiết năm đó, với khóe mắt không có kẻ chì, với nước da không cần kem phấn…’ Đây mới là lúc đẹp nhất của người con gái. Một nét đẹp thuần khiết không cần son phấn.
“Thôi không nói với các cậu nữa. Mình về trước đây. Mai gặp lại nhé”, cô gái tóc ngắn phất tay mỉm cười.
Những cô gái hay cười thường mang theo cả bầu trời thương nhớ, nên chắc chắn là cũng được lòng những bạn học khác.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!