Chương 675
Sau lần đầu tiên trúng độc và được Mạc Phong cứu thì chẳng bao lâu sau ông cụ lại bị hạ độc lần hai.
Sau lần đó, lũ sát thủ này vốn đã chùn tay, thế nhưng Mạc Phong vừa rời khỏi thì chúng lại lập tức hành động.
Xem ra trong hội Thiên Long này không chỉ có một kẻ muốn Tô Thanh Hà chết, nếu có bắt được thì cũng chỉ là những con tốt thí mạng mà thôi.
“Tôi có cách để tìm ra kẻ đó!”, Mạc Phong búng tay một cái rồi nói.
Nụ cười của anh khiến Tô Nguyệt lập tức ngừng khóc.
Có Mạc Phong ở bên cạnh, cô cảm thấy như mình có một chỗ dựa vững chắc.
Sau đó Mạc Phong lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, sau đó cười với Tô Nguyệt rồi nói: “Đi thôi, chúng ta cũng nên đi ra rồi. Thân là chủ nhà mà biến mất quá lâu sẽ khiến bọn họ sinh nghi!”
Hai người họ lại đi ra từ lối cửa sau, rồi đi về phía đại sảnh.
Tô Nguyệt mặt đầy tò mò nhìn Mạc Phong hỏi: “Vừa nãy anh gọi điện cho ai vậy?”
“Lát nữa cô sẽ biết thôi!”, Mạc Phong nhếch mép cười rồi nói tiếp: “Nếu bọn chúng đã muốn cướp vị trí tông chủ thì đương nhiên tôi sẽ không để cho chúng được như ý nguyện!”
Chỉ một lát sau, bên ngoài có hơn hai chục chiếc ô tô đi tới, đều là Audi cùng màu xếp thành một hàng dài.
Nghe thấy bên ngoài có động, Mạc Phong vươn người ngó ra rồi nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài xem xem!”
Lúc này ở bên ngoài.
Ông Tám đã đưa tất cả các tông phái của tông hội Hắc Long tới cửa nhà họ Tô nhưng lại bị chặn ở bên ngoài không được vào.
“Đây là chỗ của Thiên Long hội, các người tới làm gì?”, một gã đàn ông đeo kính lớn giọng quát.
“Đương nhiên là tới thắp hương cho người quá cố. Ông cụ Tô dù gì cũng là anh cả trên giang hồ, lúc ông ấy xuất hiện trên giang hồ thì tôi vẫn còn đang đi học. Không thể không nói, nếu không có ông ấy đi trước dẫn đường thì cũng không có tôi hôm nay. Cho nên tôi tới thắp cho ông ấy nén hương thì có gì sai sao?”
“Đến thắp hương mà phải mang nhiều người tới như vậy à? Tôi thấy các người muốn tới đập phá, gây chuyện thì có. Đừng có tưởng tông chủ của chúng tôi qua đời thì không có người trị nổi các người!”
“…”
Từ trong nhà họ Tô lập tức có mười mấy người chạy ra, đứng đối đầu với đám người của ông Tám.
“Tránh hết ra!”
Đột nhiên có tiếng người quát to.
Mạc Phong bước ra phía trước, giọng hằn học nói: “Các người không biết nói đạo lý đúng không? Lẽ nào các người không biết những người tới đây đều là khách sao? Tránh ra hết cho tôi!”
“Mày là cái thá gì chứ! Ai cho mày cái quyền đứng đây chỉ tay năm ngón? Đây là chuyện trong nội bộ tông hội Thiên Long chúng tao, mày biết cái gì mà chõ mồm vào?”, một gã đầu đinh chỉ vào mặt Mạc Phong rồi gầm lên.
Bốp!
Một âm thanh đanh gọn vang lên, trên mặt tên đầu đinh kia in hằn năm ngón tay.
Nhưng người ra tay không phải Mạc Phong mà là Tô Nguyệt đứng bên cạnh.
“Cô chủ sao cô lại đánh tôi?”
Bốp!
Lại một phát tát nữa.
Tô Nguyệt lườm hắn ta một cái rồi nói: “Đây là người đàn ông của tôi! Đến tôi còn không nỡ quát vào mặt anh ấy như vậy, thì anh là cái quái gì mà dám hỗn láo!”
“Cô…! Cô đừng có quá đáng, trước đây là do có ông nội bảo vệ cô nên những người chú bác như chúng tôi mới nể mặt cô. Đừng có không biết nặng nhẹ!”
“Vậy anh thử đánh tôi xem!”
Chỉ một câu của Tô Nguyệt khiến tên đầu đinh cứng họng.