Chương 632
Bình thường loại người kiêu ngạo phóng túng như vậy chắc chắn sẽ không có bạn bè gì bên cạnh, cho nên nếu túm lại đánh thì sẽ chẳng có ai giúp họ cả.
“Mười hai con dao rất lợi hại nhưng ông lại quên mất một điểm, và đó cũng chí là điểm chết của ông!”, Mạc Phong bước từng bước về phía ông ta.
Gần đây có rất nhiều người muốn giết anh. Nhưng ai cũng có thể kết liễu anh một cách dễ dàng như vậy thì đã không đến mức ai cũng kinh hãi khi nghe danh anh.
Có lẽ người phía sau Cổ Chính An kia cũng chỉ nói ông ta quan sát, chờ cơ hội hành động, chứ không hề có ý bảo ông ta va chạm!
Ở cái đất Giang Hải này, cho dù Mạc Phong có không đánh lại được thì anh cũng chỉ cần vẫy tay, kêu một tiếng là có cả đám lao lên đập bạn. Bạn đã muốn giết người ta rồi thì còn cần người ta giảng đạo nghĩa giang hồ với bạn sao?
Cổ Chính An nằm co giật trên nền nhà, khẽ ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ kinh ngạc: “Bỏ qua điều gì?”
“Rằng đây là địa bàn của tôi! Ở đây là do tôi quyết! Muốn động vào tôi thì phải hỏi người đứng phía sau tôi có đồng ý hay không!”, Mạc Phong chỉ ngón tay cái về phía sau lưng mình.
Đương nhiên những lúc như này phải diễn cho tới. Dù Mộ Dung Trầm Chương không lên tiếng thì đám người đứng phía sau cũng ưỡn ngực, thẳng lưng tiến về phía trước. Có hết thảy hơn trăm người. May mà câu lạc bộ này đủ lớn nếu không sẽ chẳng thể chứa nổi.
Cổ Chính An liếc nhìn phía sau anh, sau đó bật cười ha ha: “Ha ha, có giỏi thì giết tôi đi, nhà họ Cổ nhất định sẽ báo thù cho tôi!”
Vụt…!
Anh lập tức di chuyển, tung nắm đấm dội thẳng vào mặt Cổ Chính An khiến khuôn mặt ông ta lập tức trở nên méo mó.
Một chưởng này của Mạc Phong chẳng phải như chuồn chuồn lướt nước mà nó mạnh tới mức khiến ông ta gãy luôn mấy cái răng cửa.
“Con người ông có phải từ nhỏ đến lớn chưa từng bị xã hội cho ăn đòn nên nhà họ Cổ bị tuyệt diệt là do những kẻ thuộc thế hệ sau như ông tự cho mình là số một không? Ai cũng cho rằng mình giỏi công phu.
Thực ra, đối diện với cao thủ thực thụ thì đao pháp nhà các người không có cả cơ hội kịp tung ra đâu!”, anh túm cổ áo Cổ Chính An khẽ cười.
Cổ Chính An lại phun một ngụm máu tươi và mặt anh: “Hờ hờ, đợi hai tay tao hồi phục thì tao sẽ làm thịt băm thây mấy con đàn bà của mày”.
“…”
Khoảnh khắc này, trong lòng mấy người Triệu Vô Cực đều “tạch” một tiếng. Quả nhiên là anh em ruột, trí thông minh nói chung đều không cao lắm!
Sở Nam Thiên cũng lắc đầu bất lực: “Sao trí thông minh của người nhà họ Cổ đều không ra gì vậy?”
Nói tới mức như vậy rồi thì Mạc Phong còn cho ông ta có cơ hội sao?
Quả nhiên, anh vung mạnh một chưởng đấm vào bụng của Cổ Chính An.
Phụp…!
Một chưởng đó trúng ngay vị trí của đan điền.
“A!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!