Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 627

 

“Ha ha, thật đúng là oan gia ngõ hẹp. Năm đó ông giết chết anh trai của tôi, giờ chúng ta cùng chốt mosn nợ cũ nhé!”, chín con dao găm xuất hiện trong tay Cổ Chính An.

 

Ông ta có thể khiến số dao này bay lên chắc là có liên quan tới phù văn trên đó. Đương nhiên đây là điều bí mật của nhà họ nên chỉ bọn họ mới biết được.

 

Triệu Vô Cực phất tay tức giận: “Ông ta đáng chết! Đến con trai ba tháng tuổi đang năm trong bụng mẹ mà còn moi ra được. Loại người như vậy…À mà không phải…mẹ kiếp…đó nào phải là người! Bọn tôi không giết ông ta thì ông trời cũng sẽ giết ông ta thôi!”

 

Kể cũng lạ. Sau khi giết Cổ Chính Thuần và vứt xuống biển thì con thuyền không còn rung lắc nữa.

 

Có lẽ đúng là ‘trời tạo nghiệp có thể sống còn tự mình gây nghiệp thì chỉ có nước chết!’ Nên bọn họ không cảm thấy hối hận khi giết chết gã đó. Nếu mà Cổ Chính Thuần không chết thì họ mới hối hận.

 

Đương nhiên sau đó Cục bảo tiêu cũng không hề truy cứu, bởi vì kẻ có thể khiến tất cả những người khác tức tới mức giết chính mình thì không cần phải nói. Hơn nữa những người sống sót quay về đầu thuật lại sự thật của câu chuyện không sót một chi tiết nào.

 

Vì vậy sau đó Cục bảo tiêu cũng không truy cứu trách nhiệm của họ nữa.

 

Nhưng nhà họ Cổ thì khác. Mấy năm này họ luôn tìm cách báo thù, nhưng không biết là đắc tội với ai mà gia tộc này lại bắt đầu xuống dốc.

 

Nếu không Cổ Chính An cũng không xuất hiện ở Giang Hải và làm việc cho nhà Mộ Dung. Giờ đây nhà họ Cổ không còn được như năm xưa nữa, chỉ mới vài năm mà đã sa sút tới mức khủng khiếp khiến người ta dần quên đi một gia tộc mang họ Cổ.

 

Sở Nam Thiên huých tay Triệu Vô Cực: “Đừng kích động hắn! Trong tay hắn là chín con dao đấy! Đao pháp cấp chín là cảnh giới cao nhất rồi! Lẽ nào gã này có thể khiến cả chín con dao bay lên sao?”

 

“Không phải chứ! Bọn họ chỉ có thể sử dụng sáu con dao, điều này…”

 

“…”

 

Dường như Cổ Chính An nhìn thấu được sự hồ nghi của bọn họ nên cười lạnh lùng: “Đừng có so sánh loại phế vật đó với tôi. Nhưng kẻ phải chết trong tay các ông đều là rác rưởi! Nếu không phải vì ông ta là anh trai thì tôi cũng mặc kệ! Xì, chín con dao thôi mà, ngạc nhiên đến vậy sao?”

 

Nói xong ông ta tung chín con dao lên không trung. Trong nháy mắt, cả chín con dao như có linh hồn lập tức tạo thành một bức bình phong.

 

Nếu ai dám đến gần thì đúng là chỉ có nước chết!

 

Năm đó đối phó với Cổ Chính Thuần, ông ta sử dụng có sáu con dao bay mà ba người đã đánh không nổi. Giờ đối phó với Cổ Chính An với chín con dao mà lại chỉ có hai người thì e rằng… Triệu Vô Cực nuốt nước bọt: “Sở này! Gã này muốn giết người rồi!”

 

“Tôi cũng thấy rồi! Chú ý vào! Trên chín con dao của hắn có khắc phù văn, uy lực cực mạnh, hơn nữa chắc chắn hắn còn tàn nhẫn hơn cả anh trai mình! Ông đi trước đi, tôi chặn lại cho ông!”, Sở Nam Thiên đeo bộ răng thép vào tay, như vậy nếu ông ta bị Sở Nam Thiên đấm trúng thì sẽ bị vỡ lục phủ ngũ tạng.

 

Trước đó hắn không lấy ra dùng vì thực ra chỉ định trêu đùa đám người này và để dụ Mạc Phong xuất hiện là được.

 

Nhưng không ngờ nhà Mộ Dung mời được cả Cổ Chính An. Đây vốn chỉ là một vở kịch, thật không ngờ diễn biến thành ra thế này. Cũng phải trách họ đã quá khinh suất khi tới Giang Hải.

 

Hơn nữa họ còn nghĩ nếu không đánh được thì có thể chuồn. Thế nhưng dao bay của nhà họ Cổ rất khó xử lý, chúng giống như máy truy vết, có thể bám sát bạn.

 

“Ông đi trước đi, để tôi chặn lại cho!”, Triệu Vô Cực lấy một thanh kiếm ngắn từ trong túi sau lưng ra.

 

Thế nhưng Cổ Chính An chỉ bật cười ha hả: “Yên tâm đi, không ai đi được đâu! Không một ai hết!”

 

Vụt!

 

Chín con dao đồng loạt di chuyển.

 

Một luồng khí lưu vô cùng sắc bén dâng lên cuồn cuộn trong đại sảnh. Đừng nói là bị dao cứa phải, chỉ cần đến gần thôi thì luồng gió kia cũng đủ khiến người ta bị thương rồi.

 

Mộ Dung Trầm Chương lúc đầu còn không tin và cũng không để ý, nhưng giờ đến tay áo anh ta cũng bị luồng gió sắc bén kia rạch rách.

 

“Cậu chủ! Chúng ta tránh qua một bên đi!”, quản gia thấy vết thương trên cánh tay anh ta bèn vội vàng lên tiếng.

 

Anh ta khẽ gật đầu: “Nhà họ Cổ đúng là danh bất hư truyền. Thật không hiểu một gia tộc lợi hại như vậy mà lại sa sút thành ra thế kia!”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!