Chương 624
“Sao bây giờ ông lại trách tôi rồi, trước đây lúc chơi cũng có thấy ông nói gì đâu, sao bây giờ phủi sạch tay như thể chứ! Cầm cự thêm chút nữa, quả thực không được thì chúng ta rút vậy!”
“Được!”
“…Chuồn!”
Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, đánh không lại đương nhiên phải chạy.
Triệu Vô Cực và Sở Nam Thiên một trái một phải lao nhanh như gió ra ngoài cửa, nhưng vừa mới chạy được một nửa thì phía sau chợt cảm thấy một luồng gió sắc và lạnh như băng gào rít xông đến.
“Tránh ra!”
Lúc này, Sở Nam Thiên quăng miếng ngọc Phật treo ở trước ngực ra, con dao găm rít gào bay đến kêu keng lên một tiếng đâm trúng miếng ngọc bội đó.
Cũng may cản lại được, không thì Triệu Vô Cực đã phải về chầu ông bà rồi.
“Tốc độ ra tay thật nhanh! Tôi đã nói mà, làm gì có chuyện nhà Mộ Dung chỉ có mấy kẻ tầm thường không làm nên trò gì!”
Triệu Vô Cực phun một bãi nước miếng xuống nền, có chút tức giận nói.
Lúc này trên tầng hai, một người đàn ông quấn khăn đội đầu, ngồi trên lan can: “Hì hì, có thể tránh được con dao vừa nãy xem như các người may mắn, tiếp theo đây chẳng đơn giản như vậy nữa đâu!”
“Cổ đại sư! Giao cho đại sư đó, nhớ rõ phải bắt sống nhé!”, Mộ Dung Trần Chương nhìn người đàn ông trên lan can, khẽ gật đầu, trầm giọng nói.
Người đàn ông đội khăn đầu nhảy xuống từ lan can tầng hai một cách nhẹ nhàng, lúc đến gần mọi người mới phát hiện trên mặt người đàn ông này còn có một vết sẹo.
Triệu Vô Cực và Sở Nam Thiên theo bản năng lùi về sau một bước.
“Cảm nhận thấy rồi đúng không? Khí tức của người này rất giống một người!”
“Tôi cũng có cảm giác này, không thể nào lại khéo vậy chứ?”
“…”
Người đàn ông quấn khăn đội đầu bước từng bước lại gần, hai tay cầm tám thanh phi đao, cán đao đều vô cùng nhỏ, cho nên cầm tám con dao trong tay cũng chẳng hề tốn sức.
“Cổ Chính Thuần có quan hệ gì với ông?”, Triệu Vô Cực chau mày trầm giọng.
Khóe miệng người đàn ông khẽ cười: “Là anh tôi!”
“Cái gì?’, hai người cùng kinh ngạc hô ra tiếng, quả nhiên đúng như bọn họ đoán.
Nếu Cổ Chính Thuần đúng là anh trai của ông ta thì rõ ràng là vấn đề có phần phức tạp hơn. Vì Cổ Chính Thuần bị chính ba người Sở Nam Thiên giết chết.
“Đao pháp cấp chín, nhà họ Cổ ở thành phố Lai Tây! Nếu Cổ Chính Thuần đúng là anh trai của ông thì ông chính là Cổ Chính An?”, Sở Nam Thiên chau mày.
Đao pháp cấp chín là tuyệt kỹ của nhà họ Cổ, có thể dễ dàng sử dụng nội lực tự thân để khống chế phương hướng của cán đao.
Một vài cao thủ khác cũng có thể dùng dòng khí lưu chuyển trong cơ thể để khống chế dao nhưng không thể nào thành thạo như nhà họ Cổ được.
Những con dao găm vô tri ở trong tay họ được sử dụng vô cùng linh hoạt giống như là có linh hồn vậy.
Vì vậy về khả năng chơi dao thì cả giang hồ cũng phải công nhận là nhà họ Cổ lợi hại.
Còn về việc tại sao Cổ Chính Thuần lại chết trong tay bọn họ thì là chuyện của rất nhiều năm về trước.
Cổ Chính Thuần dù lợi hại nhưng lại kiêu căng, tự phụ, thậm chí còn hơi biến thái.
Ông ta thường làm ra những chuyện không bằng loài cầm thú.
Năm đó ông ta là một nhân viên của tổng cục bảo tiêu ở phía Bắc. Giao dịch của nhà họ Tống ở duyên hải đương nhiên cần phải nhờ những người này để áp giải hàng hóa.
Vừa hay Cổ Chính Thuần là người phụ trách việc kinh doanh giao dịch của các thành phố vùng duyên hải. Năm đó nhà họ Tống tìm ông ta với hi vọng có thể giúp áp giải chút hàng hóa. Và để đảm bảo sự an toàn của lô hàng trên thuyền nên ba người Sở Nam Thiên cũng đi theo.
Mỗi lần đi biển là ít nhất nửa tháng mới quay về, có khi mất cả tháng. Đàn ông mà, thời gian dài như vậy sẽ cảm thấy cô đơn, vì vậy họ dẫn theo vợ mình cũng chẳng có gì là lạ.
Lúc đó Cổ Chính Thuần dẫn theo ba người phụ nữ, thậm chí một người đang có bầu cũng đưa đi theo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!